Chương 8 - Chỉ Vì Năm Chữ Này

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vậy thì… ta chẳng còn lý do nào để quay về.

Tiêu Nhất vẫn cố chấp quỳ trước cửa nhà ta.

Hàng xóm xung quanh túa ra xem náo nhiệt.

“Giang cô nương, có chuyện gì vậy? Có cần giúp một tay không?”

“Có việc chi nhất định phải nói ra nghen!”

“A Hằng cô nương! Hay để ta dắt con chó Đại Hoàng nhà ta cho cô mượn đuổi hắn đi!”

Ta từ chối hảo ý của mọi người.

Không lâu sau, Trịnh Thanh cũng phái người đến đón ta vào phủ hỏi chuyện.

Ta khẽ lắc đầu: “Không cần để tâm đâu. Giờ này họ không làm gì được ta nữa đâu.”

Trịnh Thanh thở dài: “Những năm qua Giang Nam không tiếc công sức mở thương lộ với chúng ta, điều khoản ngày một chi tiết, mà phần lớn đều thiên vị cho chúng ta. Đa phần, chắc đều do phu quân cũ của muội đề xướng cả.”

“Hàng năm lại thường xuyên đưa vật tư đến nữa.”

“Chấp niệm đến thế, muội vẫn không định tha thứ sao?”

Trịnh Thanh nay đã sinh con dưỡng cái, quản lý nội trạch, tính tình cũng vì thế mà trở nên điềm đạm, chẳng còn nồng nhiệt như thuở ban đầu.

Ta nhìn vào đôi mắt ôn hòa của nàng, kiên quyết lắc đầu: “Chàng muốn làm gì, làm thế nào—đều là chuyện của chàng. Ta, từ rất lâu trước đây, đã quyết rồi. Sẽ không quay đầu.”

Trịnh Thanh chợt bật cười—nụ cười rực rỡ như thuở mới gặp, nóng bỏng như ngày xuân:

“Thế là tốt! Hắn phụ muội quá nặng! Vốn dĩ chẳng xứng để được tha thứ!”

Dứt lời, nàng trừng mắt nhìn Ôn Phàm một cái. Ôn Phàm toan mở miệng, lại chỉ biết cúi đầu im lặng.

Ta cũng từ chối lời mời ở lại dùng bữa, nhân lúc trời còn hoàng hôn liền rời phủ Trịnh Thanh.

Dọc đường, hết người này người nọ nhét vào tay ta nào là trứng gà còn ấm từ ổ rơm, nào là bánh hấp nóng hổi, nào là thỏ con kết từ cỏ đuôi chó của đám tiểu đồng…

Về đến cửa nhà, Tiêu Nhất vẫn còn quỳ ở đó.

Hai ngày không hạt cơm giọt nước, môi hắn đã khô nứt, tím tái.

Ta khẽ đẩy hắn một cái: “Vào đi. Nếu ngươi cứ chết ở cửa nhà ta, ta còn phải bị người ta dị nghị nữa đấy.”

Tiêu Nhất mừng rỡ quá đỗi, lảo đảo bước theo ta vào nhà.

Ta đưa cho hắn một chén nước, rồi đẩy chiếc bánh hấp còn nóng đến trước mặt.

“Ăn xong rồi, quay về đi.”

Tiêu Nhất lập tức “phịch” một tiếng quỳ xuống: “Phu nhân không theo ta trở về… Tiêu Nhất lần này sẽ quỳ chết tại đây!”

Ta khẽ bật cười.

“Ngươi lấy tư cách gì mà dùng sinh mạng để uy hiếp ta?”

“Ta để ngươi vào nhà, đã là nhân tình tận nghĩa. Nếu quả thật muốn chết—làm ơn, chết ở nơi khác một chút.”

Tiêu Nhất khựng lại tại chỗ, e là chưa từng thấy ta trong dáng vẻ này bao giờ.

Tại Giang Nam thuở ấy, ta chưa từng lớn tiếng với họ. Lúc nào cũng đoan trang, hòa nhã.

Khi đó, ta từng ngỡ rằng—chỉ cần biết điều, biết nhún nhường, là sẽ được yêu thương.

Nhưng về sau ta mới hiểu—kẻ họ yêu, chẳng cần phải hiểu chuyện.

Cũng phải đợi đến khi quay lại Tây Bắc, ta mới dần thông suốt những đạo lý ấy.

Tiêu Nhất sau khi phản ứng lại, nước mắt lã chã rơi, dùng đầu liên tục dập xuống nền đất:

“Phu nhân! Cầu xin người! Người hãy theo tiểu nhân quay về một chuyến!”

“Bao năm qua chủ thượng chưa từng bạc đãi người. Người mệt mỏi, ngài lo lắng. Người bệnh tật, ngài sầu muộn. Mọi sự ăn mặc ở đi của người…”

“Thì đã sao?” – ta lạnh lùng cắt ngang lời hắn.

“Những điều đó, chẳng phải là bổn phận mà một người trượng phu đáng ra phải làm hay sao?”

“Huống hồ trong những năm thành thân cùng hắn, ta đối đãi với hắn ra sao? Tận tâm, tận lực, không hề tắc trách.”

“Tiêu Nhất, người nên thấy áy náy… chưa bao giờ là ta.”

12

Tiêu Bắc Việt nhìn Tiêu Nhất trở về tay trắng, chẳng hiểu sao, lại chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.

“Chủ thượng… là Tiêu Nhất bất tài!”

Tiêu Nhất quỳ rạp trước giường chàng, nghẹn ngào không thành tiếng.

Tiêu Bắc Việt khẽ vỗ lưng hắn: “Không sao. Nàng vốn là người như thế… ta biết từ lâu rồi. Không trách ngươi. Không trách ngươi.”

“Chỉ cần… đợi thêm một chút nữa là được…”

Chàng đợi, cứ thế mà đợi, cuối cùng cũng chờ đến khi mãn hạn mười năm giam lệnh.

Tấu chương được phê chuẩn.

Chàng có thể khởi hành đến Tây Bắc.

Chẳng cần chuẩn bị gì thêm nữa—chuyến đi này, kỳ thực đã sẵn sàng từ mười năm trước rồi.

Vậy nên, chỉ đợi thánh chỉ vừa hạ, đoàn người liền lập tức xuất phát.

Nhưng mới đi chưa được một ngày, chàng đã đột nhiên ngã quỵ trên đường.

Lúc tỉnh lại, trước mắt là màn trướng quen thuộc.

Trăng mờ ảo rọi vào phòng. Ngự y bên cạnh run rẩy nói: “Chủ thượng, nên lấy tĩnh dưỡng làm đầu, tuyệt đối không được đi xa nữa.”

“Uất kết trong lòng, khí nghẽn nơi can mộc, phải tự mình giải thoát mới có thể thuyên giảm. Nếu không… nếu không, e rằng khó mà cứu nổi…”

Vậy là, chuyến đi mong mỏi suốt mười năm, lại cứ thế bị trì hoãn.

Tiêu Bắc Việt lặng lẽ nhìn ánh trăng đổ lên màn trướng.

Ánh trăng này… giống hệt ánh trăng đêm cuối cùng chàng cùng nàng nằm bên nhau trên giường.

Nhưng, thì ra đã qua mười năm.

Gấp đôi cả thời gian họ từng thành thân.

Chàng vẫn luôn cho rằng, đời còn dài, nàng vẫn còn ở đó, cơ hội vẫn sẽ còn.

Chàng nào ngờ—hôm ấy, bên ngoài thành Giang Nam, trên con đường cát vàng gió lớn—lại là lần cuối họ gặp nhau trong đời?

Nào ai ngờ được…

Một cơn ngứa ngáy lạ lùng dâng lên trong ngực chàng.

Một ngụm máu tươi lại trào ra từ cổ họng.

Nhưng chàng vẫn nghĩ: Không sao đâu… đời này, sẽ không dừng lại ở đây đâu.

Duyên phận giữa chàng và Giang Hằng—cũng sẽ không kết thúc như thế được.

Chàng còn thời gian. Còn cơ hội.

Giống như năm xưa nàng từng theo đuổi chàng…

Giờ đến lượt chàng phải đuổi theo nàng.

Chờ đến khi thân thể khỏe lại, chàng nhất định sẽ đến Tây Bắc.

Chàng sẽ đưa nàng trở về…

Nhất định sẽ.

Năm thứ mười kể từ ngày Giang Hằng rời đi, toàn phủ Giang Nam Vương chỉ thấy trên giường là một nam tử miệng không ngừng ho máu—mái tóc bạc trắng chỉ sau một đêm.

Ngay cả khi năm xưa mất ngôi hoàng đế, bị đày đến đất nghèo Giang Nam, chàng cũng chưa từng thê lương tơi tả đến nhường ấy.

Đêm đó, chàng đem tất cả ánh trăng trong trời đất chứa vào trong mắt.

Rồi lại rơi vỡ… tan hết ra.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)