Chương 7 - Chỉ Vì Năm Chữ Này

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nàng thường dậy sớm luyện kiếm, sau đó mới lên công đường.

Thời gian còn lại phần lớn đều dồn vào việc viết sách.

Bộ đồ hình thuỷ lợi do nàng biên soạn, đã được truyền đến tận Biện Kinh.

Nàng… sống rất tốt.

Năm thứ năm sau ngày ly biệt, Tiêu Bắc Việt cuối cùng mới dám uống thật say—

Rồi trong cơn mộng, thấy lại nàng.

Chàng thấy một cô nương rực rỡ như dã hỏa, rụt rè hỏi chàng: “Ta rất mến chàng, chàng có nguyện thử cùng ta một đoạn duyên không?”

Ánh trăng chiếu trong đôi mắt nàng, đẹp đến nao lòng.

Nhưng chưa kịp để chàng hồi đáp, nàng đã cau mày lo lắng.

Khung cảnh xoay chuyển, nàng e dè thốt lời van cầu: “Tiêu Bắc Việt, chàng dỗ ta một chút đi… chỉ cần chàng dỗ, ta sẽ không thấy đau nữa.”

Chàng thấy bản thân mình cũng nhíu mày.

Rồi bỗng nhiên hiểu ra—đó là năm nào, là khoảnh khắc nào.

Chàng hoảng loạn, điên cuồng hét vào mặt Tiêu Bắc Việt năm hai mươi tuổi: “Không! Không được nói như vậy!”

“Dỗ nàng một chút thôi mà! Ôm nàng một lần đi!”

Nhưng trong mộng, chàng lại lạnh lùng nói: “Bản vương không biết dỗ người.”

Chàng thấy nụ cười trên mặt nàng đông cứng lại, nhưng miệng vẫn cố gắng cười, làm như chẳng có gì.

Thấy chàng không phản ứng, Giang Hằng khi ấy mới mười sáu, nhẹ cúi đầu, che đi ánh sáng vừa le lói trong mắt.

Trái tim Tiêu Bắc Việt như có ai khoét một lỗ, vừa lạnh lẽo, vừa đau đớn.

Chàng lảo đảo muốn bước tới ôm nàng.

Thì bất chợt—Giang Hằng nhảy dựng lên: “A! Có sâu! Có sâu kìa!”

Trong phòng ngủ, nàng bị một con gián lớn làm cho giật nảy mình.

Đám nha hoàn chẳng lấy gì làm lạ, tiến lên dẹp sạch.

Giữa đêm hạ oi bức, nàng kéo màn xuống hết mức, rồi lại trùm kín đầu bằng chăn bông.

Nhiều đêm sau đó, nàng vẫn cứ ngủ như thế, rồi lại bị nóng mà tỉnh.

Tiêu Bắc Việt đi xuyên qua vách tường, sang phòng bên cạnh, hét vào mặt chính mình đang say ngủ:

“Dậy đi! Nàng sợ lắm! Ngươi mau đến bên nàng đi! Ở bên nàng đi!”

Nhưng Tiêu Bắc Việt trong mộng… chẳng nghe thấy gì.

Sao có thể… sao có thể đối xử với nàng như thế?!

Chàng giận dữ, vung nắm đấm vào mặt chính mình.

Rồi choàng tỉnh giữa cơn mộng.

Quanh mình, chỉ toàn vò rượu ngã nghiêng tứ phía.

Không có Giang Hằng. Không có nàng.

Tiêu Bắc Việt bắt đầu uống rượu triền miên.

Nhưng trong mộng, chưa từng có giấc nào là an vui.

Chàng thấy năm nàng mười bảy, rốt cuộc cũng học được thêu thùa, đã khâu hai chữ “bình an” vào lớp lót trong chiếc áo chàng hay mặc nhất.

Nàng hí hửng khoe với chàng.

Chàng chỉ lạnh nhạt bảo: “Đừng phí công vào mấy chuyện vô dụng thế nữa.”

Khoé môi cô nương cụp xuống, nhưng ngay sau đó lại làm như không có gì, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Sau đó, nàng dành rất nhiều thời gian, đích thân đến chợ khảo sát, đi sâu dân gian tìm hiểu.

Tự tay viết bản thảo đề án quản lý phố thị.

Khi chàng khen nàng một câu, Giang Hằng như một ngọn lửa rừng cháy rực—đẹp đến chói mắt.

Trái tim Tiêu Bắc Việt lúc đó, tựa hồ cùng nhịp với chính mình của năm xưa.

Cảm giác ấy, dẫu qua năm tháng, vẫn khiến tim chàng rạo rực.

Sau này, chàng đem bản thảo ấy thảo luận với quan lại nhiều lần, rốt cuộc soạn ra quy chế hoàn chỉnh.

Thế nhưng—trên cuốn sách ấy, cuối cùng lại không có tên nàng.

Chàng nghe thấy chính mình từng giải thích với nàng: “Những công lao ấy đối với nàng là vô dụng, nhưng với bọn họ lại là điều trọng yếu.”

Giang Hằng lúc ấy thản nhiên đáp: “Không sao cả, thiếp vốn dĩ chỉ muốn vì chàng mà san sẻ muộn phiền. Hư danh ấy, thiếp không hề để tâm.”

Thế nhưng cái giọng điệu nhẹ bẫng, gượng gạo ấy—chàng quá quen thuộc rồi.

Nàng vốn không thật sự không để tâm.

Chỉ là… chàng thuận theo lời nàng, giả vờ không thấy—giống như bao lần trước, chỉ cần nàng không mở miệng đòi, chàng sẽ làm như không biết nàng muốn có một tấm da hồ trắng, muốn một lời an ủi, muốn được chàng thiên vị ở lại bên mình.

Trái tim Tiêu Bắc Việt đau như bị ai bóp nghẹt.

Chàng lại choàng tỉnh, ho khan dữ dội rồi hộc ra một ngụm máu đỏ tươi.

Bọn thị nữ hốt hoảng chạy đến hầu hạ, Tiêu Nhất lao đi gọi ngự y.

Tiêu Bắc Việt lại cười.

Một nụ cười điên dại, thống khổ, thê lương.

Máu từ mũi miệng chảy không ngừng, bởi tiếng cười khiến thân thể càng thêm chấn động.

Thật đáng sợ.

Chàng rốt cuộc cũng chịu thừa nhận—một người như chàng, căn bản không xứng với ái ý rực rỡ, nồng nhiệt của nàng.

11

Năm thứ tám kể từ khi bị cấm túc, bệnh tình của Tiêu Bắc Việt càng trở nặng.

Tiêu Nhất lặn lội bụi đường, lần nữa hiện thân trước mắt ta, khiến ta giật mình không kịp phòng bị.

Hắn lấy ra chiếc khăn đẫm máu ho của Tiêu Bắc Việt, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất:

“Phu nhân! Tiêu Nhất cầu xin người! Thay chủ thượng cầu xin người!”

Ta không để tâm đến hắn, chỉ lặng lẽ chỉnh sửa công cụ trong tay.

Nếu cầu xin có thể lay động người, thì ta năm xưa đáng lý ra đã được đoái thương từ lâu mới phải.

Nhưng không.

Ta chưa từng có được tình yêu từ trượng phu, chưa từng nhận được sự tôn trọng từ thuộc hạ, cũng chẳng từng được dân chúng thật lòng yêu quý.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)