Chương 3 - Chị Ơi

Sau khi họ hàng ra về, tôi mặc quần áo mới cho chị. Đó là chiếc váy trắng mà chị luôn yêu thích, nhưng chị ấy đến bây giờ vẫn không nỡ mua, chỉ biết để dành tiền cho tôi.

 

Tôi không ngừng nói với chị, tôi là một tên khốn, là tôi đã hại c.h.ế.t chị.

 

Cuối cùng tôi gục đầu khóc bên cạnh chị, khóc đến nỗi mơ màng ngủ thiếp đi.

 

3.

 

Không biết ngủ được bao lâu thì tôi bị đánh thức, tỉnh lại tôi nhìn về phía chị thì bị dọa giật mình.

 

Chiếc váy trắng trên người chị tôi không biết từ lúc nào đã biến thành chiếc váy đỏ lộng lẫy.

 

Hơn nữa, sắc mặt của chị hồng hào, môi được tô đỏ, đầu đội trâm cài, rõ ràng là đã được trang điểm qua. 

 

Tôi c.h.ế.t lặng.

 

Tôi nhìn xung quanh, phát hiện các họ hàng thân thích đều có mặt.

 

Họ nói với tôi, may mắn trong bất hạnh, một gia đình giàu có trong huyện có một đứa con trai đã c.h.ế.t cách đây nửa năm, người nhà họ đã từng ngồi qua xe máy của chị tôi chở. Nghe nói Xe Máy Tây Thi đã c.h.ế.t, gia đình họ vô cùng ngưỡng mộ vẻ đẹp của chị tôi, muốn làm một đám cưới ma, để chị tôi và con trai của họ bầu bạn dưới đó.

 

Rõ ràng là minh hôn nhưng họ sẵn sàng đưa ra lễ hỏi trị giá mười vạn, vì sợ rằng người đẹp như chị sẽ bị người khác đoạt trước.

 

Họ hàng trực tiếp thay tôi đáp ứng.

 

Vừa rồi khi tôi đang say giấc, hai dì đi vào nhà trang điểm cô dâu cho chị tôi.

 

Tôi điên máu rồi!

 

Tôi nói rằng khi chị ấy còn sống không đối xử tốt với chị ấy, sau khi chị c.h.ế.t làm sao tôi có thể bán chị được.

 

Mọi người nói tôi bướng bỉnh, không hiểu số tiền mười vạn là lớn cỡ nào, còn nói đã trang điểm cô dâu rồi, lần này phải kết minh hôn, nếu không chị tôi sẽ không được đầu thai.

 

Tôi tức giận đuổi bọn họ ra ngoài, nói rằng chị tôi sẽ không cưới ai cả.

 

Chị ấy cứ như vậy mà qua đời, nếu như ở suối vàng chị biết được, có lẽ sẽ buồn biết bao nhiêu!

 

Tôi đóng cửa lại, không nghe họ đứng ngoài cửa thuyết phục, cuối cùng chú cả của tôi đến, bảo tất cả họ hàng trở về, chú nói chị em tôi nương tựa vào nhau sống nhiều năm nay, không ai có tư cách quản chúng tôi. Chú bảo tôi đừng sợ, cần gì cứ gọi chú, giúp tôi đuổi họ hàng đi.

 

Chờ sau khi họ rời đi, tôi thay chiếc váy cưới màu đỏ của chị trở về thành chiếc váy trắng.

 

Tôi lấy lò than đốt tiền giấy cho chị, ngày đêm nhìn tiền giấy cháy thành tro, cơm cũng không muốn ăn, ngồi ngẩn người bên cạnh chị tôi.

 

Đêm đã khuya, sợ những người họ hàng đó lại đến làm loạn, tôi khóa kín hết cửa phòng và cửa sổ rồi nằm xuống bên cạnh chị, nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Tôi nhớ đến những năm gần đây, trong nhà rất nghèo, chỉ có gian phòng này và chiếc giường này là có thể ngủ, chị em tôi luôn nằm chung một chiếc giường với hai cái chăn.

 

Chị ấy lo lắng tôi nghỉ ngơi không tốt, luôn luôn dỗ tôi ngủ trước, sau đó chị mới nhẹ nhàng thiếp đi.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng không thể rơi nước mắt nữa vì nước mắt đã cạn rồi.

 

Tôi muốn ôm chị tôi, liền đưa tay ra nhưng lại trống không.

 

Khi lần nữa tôi mở mắt thì liền c.h.ế.t lặng.

 

Chị tôi vốn dĩ không ở trên giường, chị ấy đang ngồi trước bàn trang điểm kiểu cũ ở nhà, quần áo trên người không biết từ lúc nào đã đổi thành chiếc váy cưới màu đỏ như máu.

 

Đây rõ ràng là bộ dáng của một cô dâu sắp cưới.

 

Thật kỳ lạ!

 

Tôi vội vàng kiểm tra cửa phòng và cửa sổ, nhưng rõ ràng vẫn khóa kín mích, vốn dĩ không ai có thể vào giúp chị thay quần áo.

 

Chuyện gì đã xảy ra?

 

Tôi chợt nhớ tới lời họ hàng nói, bọn họ nói đã thay hồng trang rồi, không làm minh hôn sẽ xảy ra chuyện.

 

Tôi nuốt nước bọt một cái, ngơ ngác hỏi chị có phải tự thay quần áo không?

 

Nhưng chị tôi làm sao nói được.

 

Khuôn mặt chị được tô vẽ nhợt nhạt, chỉ có đôi môi là đỏ như máu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ có chân mày là chưa được tô vẽ.

 

Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến tiếng kèn xô na.

 

Kèn xô na thổi tiết tấu vui mừng, trong lòng tôi nổi nóng, tự hỏi liệu có phải người thân lại gây chuyện hay không.

 

Tôi vội chạy đến bên cửa sổ liền trợn tròn mắt.

 

Trên con đường ngoài cửa, đúng là có mấy người giấy đang đi về phía bên này.

 

Hai người giấy đang khiêng một chiếc quan tài, một người giấy bên cạnh thì đang rải tiền giấy, còn lại một người giấy thì đang thổi kèn xô na đi trước tiên.

 

Trên mặt chúng được sơn trắng bóc nhưng hai má thì được tô đỏ một cách đáng sợ, cơn gió âm u bên ngoài thổi qua khiến bọn chúng lung lay.

 

Cách đi đường của những người giấy này rất kỳ lạ, chúng nhấc một chân lên trước, bước về phía trước một góc chín mươi độ, nhưng lại tiếp đất nhẹ nhàng bằng mũi chân rồi kéo cả người qua.

 

Thật quỷ dị.