Chương 2 - Chị Ơi
2.
Ngồi xe buýt đến trường giúp tôi tạm thời thoát khỏi chị ấy, cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp ba, mọi người hẹn nhau sẽ đi ăn liên hoan vào buổi tối.
Chị ấy lái xe chở tôi đi, tôi không dám để cho mọi người nhìn thấy nên nhờ chị chở tôi đến con hẻm đối diện quán ăn.
Nửa đường trời bắt đầu mưa nhẹ, chị để cho tôi dựa vào lưng sợ tôi bị dính mưa ướt người.
Khi chúng tôi đến nơi, tôi nhìn thấy một vài bạn học nên tranh thủ nhảy xuống xe.
Khi họ thấy tôi ngồi xe của chị đã hỏi tôi một cách dâm đãng rằng tôi có ôm không, có mềm không.
Tôi liếc nhìn chị, vì để che mưa cho tôi, người con gái xinh đẹp mỹ lệ dầm mưa run lẩy bẩy, mái tóc đầy những giọt nước, thấy cảnh như vậy khiến cho người ta đau lòng.
Thế nhưng vì để có thể diện trước mặt mọi người, tôi giả vờ rằng làm khách hàng của chị, nói ôm rồi, rất mềm.
Tôi thậm chí còn móc tiền ra đưa chị ấy, bảo chị ấy nhận lấy, nhưng từng đồng trong túi tôi đều là chị ấy làm việc chăm chỉ đi sớm về khuya kiếm được.
Chị ấy ngơ ngác nhìn tôi, nhưng tôi nhanh chóng bảo chị ấy nhận lấy.
Đôi mắt đẹp của chị bỗng nhiên ươn ướt, tôi nhìn thấy môi chị run run không kìm được, như không kìm nén được cảm xúc, tôi chỉ biết dùng ánh mắt van xin chị mau chóng nhận lấy tiền.
Tôi thậm chí tiến lại gần chị, hạ thấp giọng và nói chị mau đi đi, đừng làm em khó xử.
Nhưng chị ấy không làm vậy.
Chị ấy lau nước mắt, dáng người đẹp như vậy nhưng mà đôi tay đầy vết chai, chị không ngừng lau nước mắt, nức nở nói là em ôm chị cảm thấy mềm đúng không? Lúc em ôm chị chẳng lẽ còn muốn ngủ với chị sao? Em cứ như vậy mà nói với mọi người rằng đã sờ chị ư?
Đầu tôi như muốn nổ tung, tôi run run nói không phải chị vốn tùy ý để người ta ôm sao?
Tôi rất sợ hãi, thật vất vả nhịn đến ngày tốt nghiệp, tôi cảm thấy không thể để ngày cuối cùng mà còn xảy ra chuyện xấu hổ như vậy.
Chị ấy khóc đến mức không thở nổi, chị vùi mặt xuống, cơ thể nhỏ nhắn của chị ấy khóc đến mức run rẩy.
Chị ấy nói rằng người khác có thể nói sao cũng được, những lời này tôi sao có thể nói như vậy? Thân thể chị có mềm hay không thì tôi có tư cách để nói ư?
Nước mắt lưng tròng, chị đột nhiên vặn mạnh ga lao ra ngoài chạy đi.
Tôi vội vàng hét to trời mưa rồi nên chạy chậm, nhưng dường như chị ấy không hề nghe thấy, phóng xe đi rất nhanh và biến mất khỏi tầm mắt tôi trong nháy mắt.
Thời khắc này, tôi cảm thấy chính mình giống như một tên ngu ngốc.
Tôi chỉ quan tâm đến thể diện của mình, còn chị của tôi thì sao?
Những năm này chị dãi nắng dầm mưa, vì tôi xuất đầu lộ diện, vì cái gì mà tôi không xem trọng chị ấy chứ?
Bất chấp những lời hỏi thăm của các bạn cùng lớp, tôi chạy về phía chị tôi đã rời đi, tôi hy vọng có thể đuổi kịp chị ấy và tranh thủ nói một tiếng xin lỗi nhanh chóng, tôi là một người em trai không hiểu chuyện.
Tôi đuổi theo một lúc lâu, mệt đến nỗi thở hồng hộc nhưng tôi cũng đã đuổi kịp chị.
Thế nhưng… chị ấy đã ngã xuống ở ngã tư đường!
Một chiếc xe ô tô đậu ở bên cạnh, chị ấy nằm trên mặt đất, phần đầu xe phía trước bị móp méo.
Tôi khóc hét to một tiếng chị ơi, vội vàng chạy nhào tới bên cạnh chị.
Khi tài xế nghe tôi kêu chị, ông ta có chút sợ hãi, nói rằng đã gọi xe cấp cứu rồi.
Ông ta nói chuyện này không liên quan gì đến ông, vốn dĩ ông ấy đang chạy xe bình thường, còn chị tôi hình như vừa lái xe vừa khóc, vừa lau nước mắt, không chú ý đến đèn xanh đèn đỏ. Đến lúc hai bên thấy nhau, trời mưa đường trơn nên trực tiếp đâm trúng.
Tôi khóc ôm chị tôi vào ngực, liên tục kêu gọi chị, nhưng chị tôi vốn dĩ không mở mắt.
Đến khi chúng tôi đưa chị ấy đến bệnh viện, bác sĩ đắp cho chị một tấm vải trắng thì đã quá muộn.
Tôi giống như bị sét đánh, hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Người chị đã dành cả cuộc đời cho tôi…cứ như vậy mà bỏ tôi đi!
Cảnh sát giao thông cũng đưa ra kết quả rằng việc này đúng là lỗi của chị tôi.
Tôi không có lừa người khác một chút nào, chị tôi luôn nói rằng mặc dù chúng ta nghèo nhưng chúng ta phải có tôn nghiêm!
Tôi chảy nước mắt, đem t.h.i t.h.ể chị về nhà.
Theo quy định chỗ chúng tôi, người sau khi c.h.ế.t phải được phúng viếng trong vòng ba ngày.
Nhưng chị gái tôi c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, theo quy củ không thể làm tang lễ, chỉ có thể đốt tiền giấy trong ba ngày rồi mới chôn cất.
Họ hàng thấy tôi và chị đáng thương nên đều đến thăm. Họ nói chị tôi c.h.ế.t như vậy không thể mặc áo liệm, nhưng có thể mặc quần áo mới. Còn nghĩa địa thì họ sẽ giúp tôi mua, sợ tôi còn trẻ bị lừa.
Tôi ngồi cạnh t.h.i t.h.ể của chị, không ngừng lau nước mắt.