Chương 4 - Chị Hôi Chân Phục Thù

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Vả lại, tiểu thư mà lại ăn ở căn-tin, uống nước chanh bốn đồng một ly à?”

“Nói thật thì anh Dật Thần mới đúng là thiếu gia nhà họ Hứa. Mỗi lần anh ấy đưa tôi đi ăn đều mất mấy triệu, túi xách anh ấy tặng tôi cũng toàn mười mấy hai chục triệu một cái đấy.”

Tôi bật cười.

Tôi họ Giang, đúng. Nhưng tôi vẫn là tiểu thư nhà họ Hứa.

Vì ba tôi quá yêu mẹ, nên mới cho tôi theo họ mẹ.

Còn chuyện tôi ăn ở căn-tin, uống nước rẻ là vì tôi luôn sống tiết kiệm, không khoe mẽ. Người khác không biết thân phận tôi cũng là chuyện thường.

Nhưng điều khiến tôi không ngờ chính là — Hứa Dật Thần lại lấy tiền của tôi để nuôi Lâm Nhược Nhược.

Khó trách dạo trước anh ta cứ than hết tiền, xin tôi thêm tiền tiêu vặt. Hóa ra đều đổ vào người cô ta.

Tôi lấy lại tinh thần, đảo mắt một vòng thì thấy ai nấy đều tỏ ra nghi ngờ, ánh mắt rõ ràng không tin lời tôi.

Có người còn lên tiếng xác minh:

“Huấn luyện viên Hứa, Giang Hạ từng yêu anh, vậy anh rõ thân phận cô ấy nhất. Cô ấy có đúng là tiểu thư hào môn không?”

Hứa Dật Thần chỉ liếc tôi một cái, sau đó dửng dưng thu lại ánh mắt, lạnh nhạt nói:

“Cô ta chẳng phải tiểu thư gì cả. Chỉ là con gái của tài xế nhà tôi, được nhà tôi tài trợ mà thôi.”

Chương 6

Tôi tức đến bật cười — không ngờ Hứa Dật Thần có thể nói dối trơn tru đến vậy.

Rõ ràng anh ta mới là đứa được nhà tôi tài trợ, con của tài xế lại chính là anh ta.

Lời vừa dứt, mọi ánh mắt khinh thường lập tức hướng về phía tôi.

“Thì ra là con tài xế à? Thế thì vụ hôi chân chắc cũng là thật rồi, nhà nghèo quá nên không có nổi đôi giày sạch, cũng không lạ.”

“Chuyện ăn trộm thì càng rõ ràng. Nhìn thấy vàng bạc là sáng mắt lên. Có đứa bạn học như vậy đúng là xui xẻo!”

“Giang Hạ, biến khỏi A Đại đi! Loại ăn cắp hôi chân như cậu không xứng học ở đây!”

Thậm chí có người vì muốn nịnh bợ Lâm Nhược Nhược và Hứa Dật Thần mà không ngần ngại đá mạnh vào đầu gối tôi, ép tôi quỳ xuống.

“Cậu chia tay với thiếu gia Hứa rồi, thì vị trí thiếu phu nhân dĩ nhiên là của Nhược Nhược.”

“Hôm nay nếu không quỳ xin lỗi thiếu phu nhân, thì đừng hòng rời khỏi đây!”

Lâm Nhược Nhược vô cùng hưởng thụ cảm giác được tâng bốc, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ rộng lượng, dịu dàng, mở miệng giả vờ nói:

“Nếu phải xin lỗi thì đáng ra là tôi phải xin lỗi Hạ Hạ mới đúng.”

“Là lỗi của tôi cả. Cậu ấy sống khó khăn, không đủ tiền mua tất mới nên mới bị hôi chân, đã đáng thương rồi, tôi còn vô tình làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy.”

“Xin lỗi nhé, Hạ Hạ.”

Vừa nói, cô ta vừa đưa tay ra định đỡ tôi dậy, nhưng nhân lúc không ai để ý, móng tay sắc nhọn của cô ta đâm thẳng vào vai tôi.

Tôi đau đến mức bật tiếng kêu, hất tay cô ta ra theo phản xạ — và cô ta lập tức ngã nhào xuống đất.

“Giang Hạ! Nhược Nhược tốt bụng đỡ cô, thế mà cô lại cố tình đẩy cô ấy ngã! Cô còn biết xấu hổ không?”

Hứa Dật Thần đau lòng đỡ Lâm Nhược Nhược dậy, sau đó quay người, giận dữ đá mạnh vào bụng tôi.

Cơn đau như xé toạc, tôi bị hất văng đi gần ba mét, lưng đập mạnh vào hàng rào sắt phía sau.

Những mũi gai nhỏ trên hàng rào cắm sâu vào da thịt, máu lập tức trào ra, mùi tanh nồng lan khắp sân huấn luyện, đỏ rực cả lưng áo tôi.

Tôi cố gắng giơ tay, giọng run rẩy:

“Cứu tôi… mau đưa tôi… đến bệnh viện…”

Hứa Dật Thần thoáng chốc hiện lên chút áy náy, ánh mắt dao động:

“Hạ Hạ, cậu không sao chứ, tôi…”

Anh ta vừa định bước đến, thì Lâm Nhược Nhược đã kéo tay áo anh ta lại, giọng yếu ớt:

“Anh Dật Thần, hình như… em bị trẹo chân rồi… anh có thể đưa em đến phòng y tế không?”

Hứa Dật Thần chỉ do dự một giây, rồi quay người bế bổng cô ta lên.

Anh ta xoay người, ôm Lâm Nhược Nhược đi thẳng về hướng phòng y tế — mặc kệ tôi đang nằm đó cầu cứu, cũng chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần.

Những người xung quanh thì sợ đắc tội với “thiếu gia nhà họ Hứa”, chẳng ai dám giúp tôi.

Tôi cắn răng chịu đau, run rẩy móc điện thoại, cố gửi tin nhắn cầu cứu cho ba.

Máu vẫn không ngừng chảy ra, trước mắt tôi bắt đầu tối sầm, tầm nhìn mờ dần đi.

Tôi tự hỏi, chẳng lẽ sống lại rồi, tôi vẫn không thoát nổi cái kết phải chết một lần nữa sao?

Ngay khi ý thức sắp rơi vào hư không, tiếng động cơ vang lên.

Chiếc Maybach của ba tôi phanh gấp ngay cổng trường, ông lao xuống, bế tôi lên xe, phóng thẳng đến bệnh viện.

Trong khi đó, Hứa Dật Thần vừa bế Lâm Nhược Nhược đến phòng y tế thì điện thoại reo — là hiệu trưởng gọi.

“Hứa Dật Thần, cậu to gan thật đấy! Dám động đến con gái cưng của Tổng Giám đốc Hứa sao? Ông ấy đang nổi giận đùng đùng đấy!”

“Để trấn an Hứa tổng, tôi chính thức thông báo — cậu bị đuổi khỏi A Đại!”

Chương 7

5

Tin đó khiến Hứa Dật Thần mặt mày tái mét.

“Thưa thầy hiệu trưởng, em chỉ… chỉ đùa một chút với Giang Hạ thôi mà, có cần nghiêm trọng vậy không ạ?”

Hiệu trưởng gằn giọng qua điện thoại, giận đến mức gần như hét lên:

“Cậu nghe giọng tôi giống đang đùa à? Muốn chết thì chết một mình, đừng kéo cả trường theo!”

“Thu dọn đồ đạc, cút khỏi ký túc xá ngay! A Đại không chứa nổi loại sinh viên vô pháp vô thiên như cậu!”

Bên này, sau khi bác sĩ xử lý và băng bó vết thương, tôi mới từ từ tỉnh lại.

Ba tôi nắm chặt tay tôi, giọng run vì đau lòng:

“Con gái, ở trường chịu ấm ức rồi đúng không?”

“Yên tâm, ba đã bảo hiệu trưởng đuổi thằng Hứa Dật Thần đó rồi.”

“Ba cũng cho người cắt toàn bộ khoản tài trợ, còn cha hắn — cái lão tài xế ấy — cũng bị sa thải luôn.”

“Dám động đến con gái bảo bối của ba? Đúng là chán sống!”

Tôi khẽ cười, giọng nhỏ:

“Ba… cảm ơn ba.”

Ba vỗ nhẹ tay tôi, dặn tôi nghỉ ngơi, rồi đi mua đồ ăn cho tôi.

Tôi mệt mỏi, dự định nhắm mắt ngủ một lát.

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại trên tủ đầu giường vang lên — là Hứa Dật Thần gọi đến.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)