Khi xếp hàng huấn luyện quân sự, thanh mai trúc mã của bạn trai tôi bỗng bịt mũi chỉ vào tôi, hét to rằng tôi bị hôi chân.
Tôi cố gắng giải thích, nhưng không ai tin.
Ngay lập tức, tôi trở thành “Chị Hôi Chân” – đối tượng bị cả hàng ngũ chế giễu. Mọi người còn la hét đòi đuổi tôi ra khỏi đội để khỏi phải ngửi mùi, tránh bị ngộ độc vì hít quá nhiều khí độc.
Bạn trai tôi, người đang là huấn luyện viên, không những không giúp, mà còn ra lệnh phạt tôi đứng riêng dưới nắng để tập một mình, tránh làm chậm tiến độ của cả nhóm.
Tôi bị nắng chiếu đến mức say nắng, mất nước rồi ngất xỉu. Nhưng không ai chịu đưa tôi đi phòng y tế vì ghét tôi “hôi chân”. Đến lúc cố vấn phát hiện thì tôi đã chết vì mất nước quá mức.
Sau khi chết, tôi mới biết người thật sự bị hôi chân là con nhỏ thanh mai đó. Vì sợ bị mất hình tượng, nó đổ oan cho tôi để thế chỗ.
Sau đó, bạn trai tôi và nó chính thức thành đôi, còn mở cả livestream, dựa vào việc chế giễu tôi để bán hàng, từ đó một bước lên mây.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay lại đúng ngày hôm đó – ngày bị vu oan hôi chân.
Lần này, tôi thẳng tay rút miếng lót giày nhét vào mồm nó:
“Chân tôi có hôi hay không, cậu ngửi miếng lót giày là biết ngay!”
Bình luận