Chương 8 - Chị Gái Giả Vờ Chăm Chỉ

“Mẹ bỏ hai trăm triệu ra thuê thầy cho con, con thi được ngần ấy à?” – mẹ không thể tin nổi.

“Hai trăm triệu? Bà giấu tôi tiêu hai trăm triệu?!” – bố nghe xong thì nổi trận lôi đình – “Cái nhà này sớm muộn gì cũng bị hai mẹ con bà phá sạch! Ly hôn đi!”

Bà nội lảo đảo chống gậy bước ra khỏi phòng, trong đôi mắt đục ngầu ánh lên vẻ hả hê: “Ly! Sớm nên ly rồi! Tôi nói thật đấy! Anh chẳng có con riêng ở ngoài rồi còn gì…”

“Mẹ!” – mặt bố tái mét, vội lao tới định bịt miệng bà.

Mẹ như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ, mặt đang đỏ bừng chuyển sang trắng bệch: “Mẹ vừa nói cái gì?”

Bà quay phắt lại nhìn bố, gào lên: “Tôi cùng anh bươn chải bao nhiêu năm vì cái nhà này, sinh cho anh hai đứa con, vậy mà anh dám…”

Mặt bố đổi sắc liên tục, vì quả thực những năm đầu lập nghiệp ông dựa rất nhiều vào sự mạnh mẽ của mẹ.

“Trương Cầm, cô nói vậy là sao hả?” – bà nội mắng xối xả – “Hồi ấy cô chẳng có ai thèm lấy, là nhà họ Triệu tôi thương tình mới rước vào!”

“Từ ngày bước chân vào cái nhà này, cô chẳng sinh nổi lấy một thằng con trai, cô định để tổ tiên họ Triệu nhìn mặt thế nào hả?”

Nhân lúc nhà cửa đang loạn, tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc và rời đi.

Gặp lại bố là khi ông nằm bẹp trên giường bệnh, thân thể tiều tụy.

Ông cuối cùng cũng ly hôn với mẹ, rồi lập tức đưa thẻ ngân hàng cho người đàn bà kia.

Người đó từng làm thuê ở cửa hàng nhà tôi, rồi xảy ra một đêm “lỗi lầm” với bố.

Vì sợ mẹ biết, bố đã đưa tiền cho bà ta rời đi.

Mấy năm sau quay lại, bà ta dẫn theo một đứa bé trai.

Bố tôi bị hai mẹ con kia mê hoặc, đã lớn tuổi mà còn cố gắng chạy xe ban đêm, rồi xảy ra tai nạn.

Kết quả là liệt nửa người.

Cô vợ mới cùng con trai thu dọn hành lý bỏ trốn ngay trong đêm, còn cuỗm luôn tiền trong tài khoản cửa hàng.

“Đa Đa à, con giúp bố tìm thằng em con về đi.” – ông nhìn tôi đầy hi vọng.

Tôi lạnh nhạt đáp: “Nó đâu phải con ruột của bố, tìm về làm gì?”

Ông sững người: “Con nói gì vậy?”

Tôi thản nhiên: “Người phụ nữ đó ở quê đã có chồng, đứa con là của họ. Bố bị lừa rồi.”

Bố lập tức đổi giọng: “Con mới là đứa con có tiền đồ nhất của bố, bố luôn thương con nhất mà.”

Tôi bật cười: “Lúc bố bỏ mặc con ở quê cho bà ngoại nuôi, sao bố không nhớ là còn có con? Khi mẹ đánh con, khi chị bắt nạt con, sao bố chẳng thấy gì?”

Ông đã làm một kẻ đứng ngoài suốt bao nhiêu năm, thản nhiên nhìn con gái mình bị bạo hành trong chính gia đình.

“Đa Đa, bố biết sai rồi, bố cầu xin con giúp bố.” – ông cố van xin – “Bố sẽ bù đắp tất cả cho con.”

Tôi nhếch môi: “Bù đắp? Bằng gì? Tổn thương bao nhiêu năm trời, chỉ một câu nói là xóa hết được à?”

Tôi xoay người định rời đi: “Đừng quên, bố vẫn còn một đứa con nữa mà. Chị con – con gái ruột của bố.”

Ông nghe xong thì không nói gì thêm.

Bây giờ ông tàn phế, nếu không ai nuôi thì đời này coi như xong.

Vào đại học, tôi cố gắng học tập, chăm chỉ làm thêm kiếm tiền, mỗi kỳ nghỉ đều về thăm bà ngoại.

Mong ước của tôi là sau này đi làm sẽ đón bà lên thành phố sống cùng tôi.

Hiện tại sở thích lớn nhất của bà là dùng chiếc máy tính bảng tôi tặng để xem video.

“Đa Đa à, đây có phải chị con không?” – bà gọi tôi.

Tôi nhìn kỹ, quả đúng là chị.

Trong một căn nhà trọ tồi tàn, chị đang chăm chú học bài, phía sau là bố tôi nằm liệt trên giường.

Chị vẫn duy trì hình tượng học sinh chăm chỉ trên mạng.

Dù không nổi được trường cao đẳng nào, nhưng không ảnh hưởng đến hình tượng “nỗ lực hết mình”.

Những cuốn vở đầy màu sắc vẫn rất bắt mắt.

“Vừa chăm bố, vừa ôn thi, khó khăn đến mấy cũng không bỏ cuộc!”

Bên ngoài video lờ mờ vang lên tiếng mẹ và bà nội cãi nhau.

Trên màn hình, bình luận không ngớt:

“Phải học tập chị gái này!”

“Chị ấy thật sự rất cố gắng!”

Thỉnh thoảng có vài dòng châm biếm xen vào:

“Cố cái quái gì, thi mấy năm rồi mà chưa đậu thì nói gì đến cố gắng.”

“Ngồi giả vờ học cho livestream thôi thì có.”

Chị lại ngồi lặng lẽ xoá từng bình luận không vừa mắt.

“Được rồi, buổi học hôm nay đến đây thôi, mai gặp lại~”

Chị chìm trong thế giới ảo tự xây dựng, ai khuyên gì cũng chẳng nghe.

Dù cuộc sống của chị càng ngày càng thê thảm, chị vẫn tự an ủi bản thân: “Tôi đã rất nỗ lực rồi, tôi thật sự rất tuyệt!”

Tôi chỉ lắc đầu thở dài.

Không thể đánh thức một kẻ đang giả vờ ngủ.

Cái gọi là “giả vờ chăm chỉ”, cuối cùng chỉ khiến chính mình cảm động.

hết_