Chương 7 - Chị Gái Giả Vờ Chăm Chỉ

10

Cuối cùng bố tôi đùng đùng đạp cửa bỏ đi.

Tôi thu mình lại, làm người vô hình trong căn nhà đó.

“Con muốn học lại một năm nữa, lần này chỉ là do xui xẻo thôi, mẹ cho con thêm cơ hội, lần sau con nhất định làm được.” – chị tôi khẩn cầu.

Mẹ lại mềm lòng.

Rồi cũng đến lúc tôi nhận được kết quả thi chuyển cấp.

“Chà, Trương Cầm à, chị nuôi con kiểu gì mà giỏi thế, con bé là thủ khoa thành phố đấy!”

“Chị phải chia sẻ kinh nghiệm dạy con cho tụi em học hỏi chứ!”

Mẹ nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng từ bạn bè trên WeChat.

Cô tôi còn gọi điện đến tận nhà.

Mẹ hơi ngơ ngác – chẳng lẽ hôm đó bà nhìn nhầm điểm, Khải Đễ thật ra thi được 734?

“Khải Đễ là đứa thông minh, rất có chí tiến thủ.” – mẹ buột miệng khen – “Bình thường nó học đến tận đêm khuya lận.”

“Khải Đễ là ai chứ? Đa Đa mới là thủ khoa thành phố năm nay, bà là mẹ mà còn không biết?”

Giọng cô vang rõ ràng qua điện thoại, chẳng khác gì hét vào mặt.

Tôi len lén nhìn qua khe cửa, thấy tay mẹ đang cầm điện thoại cũng cứng đờ giữa không trung.

Chị tôi lao ra từ trong phòng, giật điện thoại: “Không thể nào! Sao nó có thể giỏi hơn con được chứ!”

Tiếng hét của chị chói tai đến mức át cả giọng cô trong điện thoại.

“À đúng rồi Trương Cầm, mẹ bắt xe đến nhà chị rồi, lần này ở lại lâu đó. Tính giờ chắc cũng vừa tới rồi…”

Mẹ mải dỗ chị nên chẳng nghe thấy gì.

Đúng lúc đó, bố dắt bà nội bước vào cửa.

“Ồn ào cái gì thế?” – bà chống gậy đi vào, vừa nhìn đã thấy không vừa mắt.

Mẹ thấy bà thì bối rối mất mấy giây, cố nặn ra nụ cười: “Mẹ đến rồi à?”

Mẹ định đỡ hành lý thì bị bà hất tay ra: “Thôi cái kiểu giả vờ ấy đi, già này còn chịu được mà không cần cô chạm vào.”

Bà đi thẳng đến ngồi xuống ghế sô pha, gậy gõ cạch một cái lên bàn trà: “Rót cho tôi ly nước nóng, nhớ là nước mới nấu đấy.”

Mẹ đứng yên chưa kịp phản ứng, bà đã nổi giận.

Từ lúc đó, nhà chẳng còn lúc nào yên ổn.

Bà nội soi mói mọi thứ: cơm dở, nhà bẩn, mẹ tiêu hoang.

Ngay cả chị tôi cũng phải co đầu rụt cổ sống cho biết điều.

Mẹ không dám cãi bà, mọi ấm ức đều dồn thành oán hận.

Trong lúc cả nhà đang gà bay chó sủa, tôi tranh thủ xin ở lại ký túc xá trường.

Nhờ thành tích thủ khoa, tôi được trường cấp ba tốt nhất thành phố cấp học bổng.

Thấm thoắt đã một năm trôi qua.

Bà nội vẫn ở lì không chịu về.

Mẹ ngày nào cũng càm ràm với bố, dần dần bố càng về nhà muộn hơn.

“Khải Đễ, con nhất định phải đậu trường top, mẹ đặt cả danh dự vào con đấy!”

Chị chỉ ậm ừ cho có, chờ mẹ quay lưng là lập tức ném sách sang một bên, lấy điện thoại ra xem clip.

Ban ngày, chị giả vờ ngồi học, miệng lẩm nhẩm từ vựng.

Cứ thấy mẹ bước vào mang trái cây, chị lại vội vã bày ra bộ mặt nghiêm túc học hành.

Ghi chú của chị ngày càng nhiều, gần như ghi cả lời giáo viên kể chuyện cười trong lớp.

Tất cả được viết bằng bút màu kiểu chữ phô mai, rất chỉnh chu.

Tới kỳ thi lại, chị đặc biệt ngủ sớm, ai ngờ nửa đêm bị nhiễm lạnh, hôm sau vào phòng thi thì đau bụng tiêu chảy.

Lần đó chị thậm chí còn không viết nổi nửa tờ bài, nói gì đến điểm cao.

Tình cờ tôi nghe chị gọi điện cho bạn, giọng điệu đầy cố tình: bị bệnh là lý do hoàn hảo để đổ lỗi cho thất bại.

Mẹ vẫn chưa từ bỏ hy vọng, ép chị học lại lần nữa.

Nhưng trời tính đâu bằng người tính, năm ấy chị vẫn chỉ được hơn 200 điểm.

Chị khóc sưng cả mắt: “Không thể nào! Chắc chắn ai đó tráo bài của con!”

Mẹ la hét đòi lên sở giáo dục kiện, yêu cầu kiểm tra lại bài thi.

Làm ầm lên cả buổi, điểm vẫn không nhúc nhích.

“Thêm một năm học lại nữa nhé, lần cuối!” – mẹ vẫn cố níu kéo hy vọng mong manh.

“Muốn học lại thì tự bỏ tiền ra, tôi không bỏ nữa đâu.” – bố chẳng muốn đưa thêm một xu nào.

Mẹ đỏ mắt, lôi ra quyển sổ tiết kiệm cũ sờn ở mép – đó là tiền dưỡng già mẹ tích cóp bao lâu: “Mẹ sẽ lo cho con, dù có bán cả nhà cũng lo cho con vào đại học!”

Mẹ lại đăng ký cho chị lớp luyện thi đắt đỏ hơn, mời cả giáo viên giỏi hơn.

Chị còn đăng ký làm streamer trên một nền tảng học tập, livestream mỗi ngày.

Tiêu đề buổi phát trực tiếp là: “Quyết tâm thi đỗ mỹ thuật viện – lần ba”.

Nhưng ngoài ống kính, dưới chân chị luôn là những cuốn sách bài tập mới toanh chưa động đến.

Tôi thấy chị ngồi giả vờ làm bài trên sóng, cuối cùng không nhịn được nói: “Chị à, phải nghiêm túc tổng hợp lỗi sai, chứ làm màu không ích gì đâu.”

“Em biết gì mà nói?” – chị trừng mắt khinh thường – “Chẳng qua là thi đỗ một trường cấp ba tốt, mà làm như giỏi giang lắm vậy!”

11

Ngày có điểm thi đại học, nhà tôi lại một lần nữa nổ tung.

Chị tôi học lại ba năm, loại ý chí này không phải ai cũng có được.

Lúc ra khỏi phòng thi, chị vô cùng tự tin: “Năm nay chắc chắn ổn rồi.”

Tôi nhìn thấy con số 645 điểm trên màn hình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Với điểm số đó, tôi hoàn toàn đủ điều kiện nộp vào một trường trọng điểm.

Còn bên chị thì lại là một cảnh gà bay chó sủa.

“Sao lại chỉ được có 235 điểm?” – chị lẩm bẩm.