Chương 5 - Chị Gái Giả Vờ Chăm Chỉ

Về đến nhà, mẹ lại giơ điện thoại lên khoe với bố, mặt mày rạng rỡ: “Anh xem Thư Hoa nhà mình chăm chỉ chưa! Toàn viết tiếng Pháp đấy nhé! Lần đi học này chắc chắn đáng đồng tiền!”

Bố tôi liếc qua màn hình rồi lơ đãng “ừ” một tiếng.

Sau đó, ông cầm điện thoại đi vào phòng làm việc.

Gần đây bố tôi đặc biệt chú trọng hình ảnh, tan làm ngày càng muộn.

Mẹ không để ý những thay đổi của bố, trong đầu chỉ quanh quẩn mỗi chuyện của chị.

Tôi bắt đầu âm thầm để mắt đến bố.

Đến ngày chị về nước, mẹ kéo tôi dậy từ sớm, bắt theo đi đón chị.

Thật ra là bắt tôi đi xách hành lý.

Hai mẹ con đi trước trò chuyện rôm rả, tôi như một con hầu, lặng lẽ kéo theo hai cái vali to tướng.

Đúng vậy, chị đã mua cả đống đồ ở Pháp, hành lý quá cân nên phải đóng thêm không ít tiền.

Mẹ cứ ôm lấy vai chị, nghe chị kể chuyện học hành ở “học viện mỹ thuật” với ánh mắt lấp lánh.

“Giỏi quá con ơi.” – mẹ không ngớt trầm trồ – “Không hổ danh là con gái của mẹ!”

“Bọn con còn đến cả nhà hàng 4 sao Michelin đấy.” – chị giơ ảnh trong điện thoại ra khoe.

Trong ảnh là bàn ăn bày biện món Âu sang trọng, “Bếp trưởng còn ký tên lên đĩa cho con nữa cơ.”

Mẹ cầm điện thoại xem tới xem lui, cười đến nỗi mắt nhăn tít lại.

Về đến nhà, mẹ bận rộn chạy vào bếp nấu ăn.

Mẹ lau tay rồi lấy điện thoại từ túi tạp dề ra: “Thư Hoa, đưa mẹ cái thẻ ngân hàng xem còn bao nhiêu tiền.”

Chị tôi đang nghịch điện thoại, nghe vậy thì khựng lại: “Không… không còn bao nhiêu đâu.”

“Rốt cuộc còn lại bao nhiêu?” – giọng mẹ bắt đầu nghi ngờ.

Chị cắn môi: “Hết rồi!”

Thấy mẹ trừng mắt, chị gãi đầu cáu kỉnh: “Ở Pháp cái gì cũng đắt. Ăn bữa cơm thôi cũng mất mấy trăm euro!”

“Hết sạch?!” – mẹ tôi gào lên – “Không phải chương trình đó bao ăn bao ở à? Mười triệu đấy! Mới có một tuần mà tiêu sạch là sao? Con làm gì mà xài nhanh thế?!”

Mẹ lao tới, mở toang vali của chị.

Mùi nước hoa đắt tiền và da thuộc nồng nặc xộc ra.

Bên trong xếp gọn gàng toàn bộ mỹ phẩm cao cấp phiên bản giới hạn,

và mấy bộ váy hàng hiệu vẫn còn nguyên tem.

Mẹ run tay cầm một chiếc váy lên, giọng nghẹn lại: “Con tiêu hết chỗ tiền đó để mua đồ cho bản thân?”

“Mẹ không hiểu gì cả!” – chị tôi nói như đúng rồi – “Đây là cảm hứng nghệ thuật! Mặc những bộ này, dùng những đồ này, con mới cảm được không khí sáng tạo!”

Ánh mắt mẹ lướt qua vali, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Thế còn mấy cái túi con nói mua cho mẹ? Lúc gọi điện bảo chọn mãi mới được mà?”

Vali có hai cái túi.

Chị lập tức đứng dậy giật lấy cái mẹ đang cầm.

“Ơ… cái đó không phải, cái dưới mới là của mẹ.”

Mẹ tôi không rành mấy thương hiệu, nhưng tôi thì có chút hiểu biết.

Cái chị giật đi là LV thật.

Còn cái nhét vào tay mẹ, tôi liếc nhãn bên trong: “Made in China.”

Thật là khâm phục chị tôi.

Giữa thiên đường mua sắm như Paris, mà cũng có thể mua về hàng nhái.

8

“Thư Hoa, mẹ trách oan con rồi. Đúng là con gái ngoan của mẹ!”

Mẹ ôm chặt cái túi hàng giả, vui sướng đến mức chẳng muốn buông tay.

Nghe thấy cái tên “Thư Hoa”, sắc mặt chị tôi bỗng thay đổi rõ rệt.

“Mẹ, sau này đừng gọi con là Thư Hoa nữa.” – chị nhăn mặt làu bàu – “Cái tên đó quê mùa quá rồi.”

Mẹ sững lại: “Quê chỗ nào mà quê? Hồi đó mẹ đặt tên cho con mà lật tung cả sách vở đấy. ‘Bụng có thi thư, khí tự hoa’ – ý nghĩa đẹp thế còn gì.”

Đúng vậy, tên chị tôi hay đến thế, mà chị vẫn không vừa lòng.

Còn tôi, tên là Triệu Đa.

Chữ “Đa” trong “thừa thãi”.

Người làm hộ khẩu thấy tên con gái như vậy quá xấu, nên mới thêm một chữ “Đa” nữa thành “Đa Đa”.

“Mẹ không hiểu gì cả! Tên Thư Hoa quê chết đi được, giờ đâu phải thời tám mươi nữa. Sau này con mà thành họa sĩ nổi tiếng, sao có thể dùng cái tên này để tổ chức triển lãm được?”

“Con muốn gọi là Candy, nghe sang chảnh và quốc tế biết bao nhiêu!”

Mẹ vừa định phản bác, thì chị đã đỏ mắt: “Mẹ cứ không muốn con sống tốt! Đến cái tên cũng không cho đổi!”

“Thêm một cái tên tiếng Anh thì có sao đâu, đổi tên thật làm gì?” – bố chen vào, giọng đầy khó hiểu.

Ông vừa nhíu mày vừa định can ngăn, nhưng lại bị mẹ lườm cho một phát cháy mặt: “Con gái có chí tiến thủ thì ông xen vào làm gì?”

“Muốn làm gì thì làm.” – bố hậm hực bỏ ra khỏi nhà.

Hôm sau đến đồn công an, cán bộ liên tục xác nhận: “Thật sự muốn đổi tên chính thức thành Candy? Vi phạm quy định về hộ tịch đấy…”

Chị tôi còn chưa kịp nói, mẹ đã rút ra một phong bao dày cộp: “Làm ơn giúp chút đi mà, con bé học nghệ thuật, chỉ muốn có cái tên nghe Tây một chút…”

“Các người làm cái trò gì đấy?” – cán bộ sa sầm mặt, mắng mẹ con chị một trận.

Cuối cùng, tên của chị được đổi thành “Triệu Khải Đễ”.

Về đến nhà, chị lập tức đăng video mới.

【Vlog du học Pháp của Candy】

Nội dung thì vẫn chỉ là mấy đoạn quay nhạt nhẽo, chẳng ai xem.

Nhưng cái tên mới thì lập tức gây chú ý.

Chương 6 tiếp :