Chương 2 - Chỉ Còn Lại Tro Tàn
04
Tôi ngước nhìn, nhưng Giang Bình Tân hoàn toàn không nhìn về phía này.
Với một người thông minh như anh, sao có thể không đoán được trong tranh vẽ gì?
Anh chỉ không muốn nhìn, cũng như anh chán ghét bức tranh đó, chán ghét cả tôi.
Nhưng tôi nhớ rõ ràng, năm tôi bảy tuổi lần đầu tiên bước vào nhà họ Giang, chính anh là người đầu tiên ôm tôi vào lòng.
Tiếng lật sách kéo tôi về thực tại.
Tôi hoàn hồn, thấy anh đang thất thần nhìn một món đồ trong hành lý.
Tôi ghé lại gần, đó là cuốn sổ nhỏ đầu tiên của tôi, là anh đã nắm tay tôi, từng nét một, dạy tôi viết.
Chữ viết ngay ngắn, toàn bộ đều là ba chữ “Giang Bình Tân”.
Chúng được xếp gọn gàng trong một chiếc hộp tinh xảo, bên ngoài còn có một chiếc khóa nhỏ.
Trên khóa có khắc chữ, đó là tên tôi, được một vị sư phụ ở Thiên Thủy Tự khắc cho tôi khi tôi bị sốt cao năm tám tuổi.
Bên dưới còn có một xấp sổ tay, mỗi năm ba cuốn, từ nhỏ đến lớn, kéo dài đến năm tôi mười bảy tuổi thì dừng lại.
Bởi vì vào ngày đó, tôi đã lén hôn anh.
Từ đó về sau, anh không bao giờ bước vào phòng vẽ của tôi nữa, càng không dạy tôi viết chữ.
Tôi vô thức đưa tay chạm nhẹ lên khóe môi.
Trong đầu chợt ùa về ký ức hỗn loạn của đêm đó.
Hơi thở khô nóng của anh, những va chạm mạnh mẽ, xen lẫn chút đau đớn, nhưng lại như một giấc mộng đẹp khiến người ta cam tâm đắm chìm.
Bốp!
Là tiếng bật lửa vang lên.
Giang Bình Tân cởi cúc áo sơ mi, bực bội rút ra một điếu thuốc, châm lửa mấy lần mới cháy, nhưng chỉ kẹp nó giữa hai ngón tay.
Mạnh Tuyết dịu dàng dựa sát vào anh:
“Bình Tân, cũng muộn rồi, xử lý xong chuyện này, chúng ta còn nghỉ ngơi nữa.”
Một câu nói kéo anh trở về thực tại.
Anh ngẩng đầu gọi quản gia:
“Đưa tiểu thư Mạnh về trước đi.”
Nụ cười của Mạnh Tuyết cứng lại trên môi, nhưng chỉ thoáng chốc, cô ta vẫn giữ vẻ tao nhã đứng dậy:
“Được, anh cũng mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi Mạnh Tuyết rời đi, Giang Bình Tân dập tắt điếu thuốc, ánh mắt dừng lại trên chiếc hộp.
Một lát sau, anh rút điện thoại ra, bắt đầu gọi cho tôi.
Từng hồi chuông báo máy đã tắt vọng ra từ loa, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.
Bất ngờ, anh vung tay quét toàn bộ đồ vật trước mặt xuống đất.
“Đem đốt hết đi.”
Bà Lý đã không còn ở đây, không ai dám ngăn cản anh, chỉ có thể lặng lẽ nhặt những thứ rơi trên sàn mang ra đống lửa bên ngoài.
Tôi cuối cùng cũng giận thật rồi.
Không màng tất cả, tôi lao vào họ, nhưng thân thể tôi chỉ lướt qua như một làn khói.
Tôi chỉ có thể trôi đến trước mặt Giang Bình Tân, gào lên:
“Giang Bình Tân, anh không được đốt! Tôi không cho phép!”
Chỉ trong vài giây, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của anh.
Tôi quay đầu lại, thấy người giúp việc đang lần lượt ném từng cuốn sổ vào ngọn lửa.
Không bao lâu sau, những cuốn sổ lưu giữ kỷ niệm của chúng tôi đã hóa thành tro bụi.
Tôi ôm đầu ngồi xổm xuống, lẽ ra tôi không nên cảm thấy đau, nhưng linh hồn tôi lại nhức nhối đến mức ong ong.
Giang Bình Tân, tại sao anh lại muốn xóa sạch mọi ký ức của chúng ta, chỉ vì tôi yêu anh sao?
Tôi đau lắm, đau đến mức như muốn chết thêm một lần nữa.
Trong làn nước mắt mơ hồ, tôi thấy Giang Bình Tân bước đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn họ thiêu hủy những thứ đó.
Những giọt mưa lất phất chẳng thể dập tắt lửa, chỉ khiến tất cả trông càng châm biếm và nực cười hơn.
Anh đứng đó rất lâu, cho đến khi người giúp việc định ném nốt cuốn sổ cuối cùng vào lửa, anh mới lên tiếng ngăn lại:
“Thôi đi, nhìn ngứa mắt quá, gom lại với đống hành lý rồi vứt chung đi!”
Nói xong, anh sải bước đi lên lầu.
Tôi không đi theo anh.
Linh hồn tôi có thể trôi dạt quanh anh trong phạm vi vài chục mét, nhưng lúc này tôi giận thật rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
Đêm hôm đó, tôi ngồi ngẩn người bên đống hành lý suốt cả đêm.
…
Thực ra, khi tôi tỉnh lại, tôi đã ở bên cạnh Giang Bình Tân rồi.
Tôi nhìn anh cụng ly cùng khách khứa, nhìn anh nhẹ nhàng đeo nhẫn vào tay Mạnh Tuyết, nhìn anh kết thúc buổi lễ rồi nhận được cuộc gọi báo tin tôi mất tích, giận dữ lái xe rời đi.
Tôi không nhớ mình đã chết như thế nào.
Trí nhớ của tôi vẫn dừng lại ở lúc tôi vùi đầu làm quà tặng.
Nhưng quà đó là dành cho ai, tôi lại quên mất rồi.
Tôi nghe thấy vệ sĩ của Giang Bình Tân báo cáo qua điện thoại rằng hệ thống giám sát trong nhà đã bị ai đó cố tình phá hỏng, không tìm được đoạn ghi hình của tôi.
Hơn nữa, căn biệt thự cũ nằm sát núi cạnh sông, nếu tôi đi theo đường thủy, họ cũng không thể điều tra ra.
Tôi biết anh đang nghĩ gì.
Anh chắc chắn cho rằng tôi tự làm chuyện này.
Bởi vì trước đây, tôi đã từng làm vậy.
Năm đó, vì giận dỗi anh, tôi đã tự tay cắt đứt dây camera trước cửa phòng.
Tối hôm đó, anh liền đặt vé máy bay về nước từ Pháp.
Nhưng mà, Giang Bình Tân, có vẻ như anh quên mất rồi…
Cô gái bướng bỉnh, tùy hứng ấy đã không còn tồn tại từ năm tôi mười tám tuổi.
Bởi vì nụ hôn năm đó đã khiến anh chán ghét tôi đến cực điểm, cũng khiến tôi mất đi tư cách để ngang bướng trước mặt anh.
05
Hôm sau, là tiệc cảm ơn của Giang Bình Tân và Mạnh Tuyết.
Địa điểm tổ chức trên một du thuyền ngoài bờ biển.
Tôi đứng trên boong tàu, cố gắng tránh xa anh.
Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.
Phía sau, tôi loáng thoáng nghe thấy giọng Giang Bình Tân đang tiếp đãi mọi người.
Nhưng không hiểu sao hôm nay anh có vẻ mất tập trung.
Người vốn luôn ung dung trong vòng xoay danh lợi như anh, lại hiếm hoi vài lần lúng túng.
Lần nữa gọi sai tên khách mời, Mạnh Tuyết liền bước đến, dịu dàng giúp anh giải vây:
“Xin lỗi mọi người, dạo này Bình Tân quá mệt mỏi rồi.”
Cô ta cúi đầu nói nhỏ với anh điều gì đó, khóe môi anh vẫn mím chặt, nhưng sự căng thẳng trong đáy mắt đã tan đi đôi chút.
Tôi bỗng nhớ lại khoảng thời gian ở bên anh, anh rất ít khi mang dáng vẻ người lớn như vậy.
Mỗi lần chúng tôi cãi nhau, bà Lý luôn lắc đầu thở dài:
“Thiếu gia, sao ngài lại chấp nhặt với tiểu thư chứ? Cô ấy mới bao nhiêu tuổi đâu!”
Tôi ngang ngược, bướng bỉnh, nhưng tất cả đều dựa vào sự cưng chiều và bao dung của anh.
Tôi thích nhìn anh bất lực thở dài, cũng thích nhìn dáng vẻ anh không giống như khi đứng trước mặt người ngoài.
Nhưng lúc này, tôi lại bỗng thấy hoang mang.
Có lẽ, anh và Mạnh Tuyết mới là kiểu tình yêu đúng nghĩa.
Có lẽ, trong mắt anh, tôi thực sự chỉ là một đứa em gái ngang ngược.
Cổ họng cay xè, tôi quay đầu đi, định bay ra xa hơn một chút.
Đúng lúc đó, sắc mặt Giang Bình Tân bỗng thay đổi, buông tay khỏi Mạnh Tuyết rồi sải bước đi về phía tôi.
Tôi đứng chết trân tại chỗ, rõ ràng không có hơi thở, nhưng lại cảm nhận được nỗi đau nghẹt thở như bị bóp nghẹt.
Chỉ trong chớp mắt, anh đã đứng trước mặt tôi, gương mặt mà tôi thầm yêu suốt sáu năm, gần đến mức chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào…
“Lâm San San, em còn dám quay về sao!”
06
Bất ngờ, anh thẳng thừng đi xuyên qua cơ thể tôi.
Tôi sững sờ quay đầu lại.
Giang Bình Tân đang nắm chặt cổ tay một cô gái có vóc dáng rất giống tôi, trong ánh mắt nghiêm nghị còn xen lẫn chút hân hoan.
Cô gái bị dọa đến mức tái mặt, hoảng loạn quay đầu:
“Anh… anh làm gì vậy?”
Anh đột ngột buông tay.
Gió biển thổi tung vài sợi tóc lòa xòa trước trán anh, sự hoang mang trong đáy mắt anh đập thẳng vào tôi.
Chỉ vài giây sau, anh xoay người, sải bước rời đi.
Tôi bất đắc dĩ bị kéo theo anh đến nhà vệ sinh.
Anh vốc nước lạnh tạt lên mặt vài lần, cởi cúc áo sơ mi, chống hai tay lên bồn rửa, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương.
Những giọt nước từ cằm anh nhỏ xuống, đập vào bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Đôi mắt đen thẳm của anh chất chứa nỗi bực dọc không nơi phát tiết.
Anh lấy điện thoại ra, sau khi đối phương bắt máy, giọng anh trầm thấp:
“Đã cả ngày rồi, vẫn không có tin gì sao?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng cười nhạo quen thuộc:
“Không phải là do chính anh dạy dỗ nó sao? Con bé San San đó gian xảo lắm mà.”
Bất ngờ, Giang Bình Tân siết chặt tay, giáng một cú đấm mạnh xuống bề mặt đá cẩm thạch:
“Lần này nếu để tôi tìm được nó, tôi sẽ lập tức đưa nó ra nước ngoài!”
Bạn anh bật cười trêu chọc:
“Anh nỡ à? Bao nhiêu lần nó làm loạn, có lần nào anh thực sự ra tay đâu?”
Rồi đối phương đột nhiên hạ giọng, mang theo chút kinh ngạc thật sự:
“Thật ra bọn tôi vẫn thường cá xem cuối cùng anh có cưới nó hay không. Không ngờ kết quả lại là anh đính hôn với Mạnh Tuyết.”
Phải rồi.
Lúc nghe tin họ ở bên nhau, tôi cũng vô cùng bất ngờ.
Những năm qua, phụ nữ bên cạnh Giang Bình Tân đến rồi đi, nhưng chưa một ai có thể khiến anh dừng lại dù chỉ một chút.
Tôi từng thấy họ, ai nấy đều là những người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, đầy sức hút.
Nhưng Mạnh Tuyết không phải kiểu đó.
Cô ta là nữ minh tinh nổi tiếng với hình tượng thanh thuần, dịu dàng.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng kiểu phụ nữ anh thích lại là như vậy.
Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm.
Bên tai vang lên giọng nói cố tình nhấn mạnh của Giang Bình Tân:
“Tôi chưa đến mức tùy tiện đến mức có hứng thú với loại con gái như thế.”
Tôi sững sờ trong thoáng chốc, rồi nỗi buồn bã trào dâng lan khắp toàn thân.
Đột nhiên, tôi nhớ đến nụ hôn duy nhất giữa chúng tôi.
Buổi dạ vũ tốt nghiệp năm tôi mười tám tuổi, tôi lần đầu tiên phá lệ muốn mời anh làm bạn nhảy.
Khi đó, chúng tôi thân thiết đến mức dường như là một, tôi chưa từng nghĩ đến khả năng anh sẽ từ chối.
Anh nói trong điện thoại rằng anh có một cuộc họp rất quan trọng phải tham dự, tôi tin anh.
Một giờ sau, trên mục hot search của Weibo xuất hiện tiêu đề giật gân của paparazzi:
“Mỹ nhân nổi tiếng hẹn hò bí mật với một người đàn ông lạ, nghi vấn yêu đương bị lộ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng rộng lớn quen thuộc trong ảnh, móng tay gần như bấm sâu vào da thịt.
Tôi luôn biết đời sống tình cảm của anh phong phú, bạn gái đổi liên tục.
Nhưng lần chia tay gần đây nhất của anh cũng mới chỉ nửa năm thôi.
Tôi không hiểu, làm sao anh có thể dễ dàng trao tình cảm của mình đến thế?
Cô ta có biết anh thích ớt chuông nhưng ghét cá không?
Có biết anh không thể ngủ khi có ánh sáng, có biết anh thích xem hoạt hình không?
Bọn họ thậm chí còn chưa từng cùng nhau trồng một cái cây, vậy thì lấy gì để gọi là yêu?
Tôi giận dỗi, nhắn thẳng cho anh một tin:
“Không cần đến nữa. Về sau cũng không cần đến nữa.”
Tôi thực sự tức đến phát điên.
Lần đầu tiên trong đời, tôi uống rượu.
Tôi hoàn toàn mất kiểm soát, tùy ý trút hết sự tổn thương và đau đớn của mình vào thế giới hỗn loạn đầy ánh đèn lấp lánh.
Tại sao tất cả phụ nữ trên thế giới này đều có thể có được anh, nhưng người duy nhất không thể lại là tôi?
Tôi cuồng nhiệt khiêu vũ giữa sàn nhảy, những người bạn nhảy bên cạnh thay đổi liên tục.
Cuối cùng, chân tôi mềm nhũn, ngã vào lòng ai đó.
Giây tiếp theo, một bàn tay nóng như sắt nung siết chặt cổ tay tôi, bế bổng tôi lên.
Tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, vừa khiến người ta an tâm lại vừa khiến lòng bứt rứt.
Tôi dùng nắm đấm đập vào anh, vừa khóc nức nở vừa hét lên:
“Anh cút đi… đi tìm… tìm người phụ nữ của anh đi… tại sao không phải là em? Tại sao?”
Tôi không biết anh đã trả lời thế nào.
Khi tôi tỉnh lại, tôi đã nằm trên chiếc giường lớn ở nhà.
Anh vắt một chiếc khăn nóng, định lau mặt cho tôi.
Tôi hung hăng gạt nó xuống, khó khăn chống người ngồi dậy:
“Anh quản tôi làm gì? Giường cô ta không đủ êm à? Không giữ được anh à?”
Anh chỉ im lặng nhìn tôi.
Trong phòng không bật đèn, nửa khuôn mặt anh chìm vào bóng tối, khiến đôi mắt anh trở nên khó đoán.
Tôi bật cười giễu cợt:
“Anh đúng là loại người rẻ mạt. Khi tôi muốn anh đến thì anh không đến, lúc tôi bảo anh cút đi thì anh lại chạy đến. Cô ta cũng sai bảo anh như vậy à? Hóa ra anh thích kiểu đó à? Giang Bình Tân, anh đúng là quá rẻ mạt rồi.”
Tôi dùng những lời cay nghiệt nhất để làm tổn thương anh, bởi vì tôi quá đau.
Nửa tháng trước, ngay ngày anh chia tay bạn gái, tôi đã rất nghiêm túc nói với anh:
“Giang Bình Tân, em sẽ theo đuổi anh lại từ đầu. Đến ngày em tròn mười tám tuổi, em sẽ tỏ tình với anh. Anh nhất định phải chờ em.”
Nhưng anh đã không chờ tôi.
Anh không thể chờ nổi, vội vã xé nát lời hứa của chúng tôi.
Trong bóng tối, khóe môi anh căng ra, nở một nụ cười khiến người ta rợn người.
Giọng nói của anh trầm thấp, lạnh lẽo:
“Khi nào em hiểu thế nào là yêu, em sẽ không quấn lấy anh nữa.”
“Tôi hiểu!”
“Em biết cái quái gì chứ! Em chỉ đang nhầm lẫn giữa tình thân và tình yêu! Em chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào khác, làm sao biết mình sẽ không yêu người khác?”
Trong khoảnh khắc đó, cơn giận làm tôi mất hết lý trí.
Tôi đột ngột nhảy lên, ôm lấy gương mặt anh, mạnh mẽ hôn xuống.
Anh muốn một câu trả lời? Vậy tôi sẽ cho anh câu trả lời!
Anh lùi về phía sau, va vào bức tường, tôi lập tức chiếm thế thượng phong, dùng cả cơ thể ép chặt anh, chẳng màng đến quy tắc nào mà điên cuồng càn quét đôi môi anh.
Tình yêu của tôi tuyệt vọng đến cùng cực, như một cành dây leo khô cằn gắng gượng nở ra đóa hoa cuối cùng.
Mười mấy năm qua, Giang Bình Tân đã hòa vào máu thịt tôi, khắc sâu vào từng tế bào tôi.
Thế giới của tôi là anh, người thân của tôi là anh.
Người tôi yêu cũng chỉ có thể là anh!