Chương 1 - Chén Độc Và Trân Châu Nam Dương

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhiếp chính vương mưu phản thất bại, đang định uống rượu độc t/ ự v/ z/ ẫn trong thư phòng.

Ta lập tức gom hết của cải trong phủ chuẩn bị chuồn đi.

Bỗng nghe thấy tiếng của tiểu bánh bao trong bụng vang lên:

“Mẫu thân, người hồ đồ quá rồi! Phụ thân năm tháng nữa sẽ khôi phục thế lực, lật đổ triều

đình và đăng cơ xưng đế! Đến lúc đó, người bên cạnh người là Uyển di nương sẽ trở thành hoàng hậu đó!”

“Người sinh xong ta thì bị ch/ é/ m một kiếm ch/ ế/ t tươi cũng coi như dứt khoát, còn ta thì phải sống nương nhờ kẻ khác, gọi người khác là mẫu thân!”

Ta sợ tới mức vứt luôn hộp trang sức, quay đầu chạy như bay về thư phòng.

Tiêu Tẫn đang cầm chén rượu đ/ ộ /c, chuẩn bị uống cạn.

Ta nhào tới, ôm chặt lấy chân hắn, lệ rơi như mưa:

“Phu quân! Chén này uống không được! Sinh thần lễ năm ngoái người hứa trao thiếp còn chưa tặng. Người chết rồi, thiếp biết tìm ai đây?”

Lời còn chưa dứt, tiểu đồng trong bụng đã gào lên: “Hỏng rồi mẫu thân ơi! Bao nhiêu vàng

bạc trong phủ người đều mang sạch! Chẳng phải muốn ép phụ thân vào chỗ chết sao?”

1.

Chén độc trong tay Tiêu Tẫn bị ta hất rơi. Hắn kinh ngạc nhìn ta, giọng khàn đục: “Sao nàng còn ở đây?”

Hắn những tưởng ta đã như bao kẻ khác, vứt bỏ mà trốn chạy.

Trong bụng, tiểu đồng vẫn oán trách không thôi: “Mẫu thân sao tham tài đến thế, chẳng nghĩ cho phụ thân chút nào.”

“Lắm bạc làm gì? Cuối cùng cũng chỉ là cảnh gia phá nhân ly, cốt nhục chia lìa.”

“Phụ thân vừa uống độc, Uyển di nương sẽ đến ngay. Thôi, ta nên tính xem sinh ra rồi phải làm sao lấy lòng nàng ấy.”

Nghe đến đó, mi tâm ta giật mạnh.

Ta nghẹn ngào mà lời lẽ dứt khoát: “Phu quân, ngày thành thân người từng nói sẽ bầu bạn cùng thiếp trọn đời. Chẳng lẽ đời

của chúng ta ngắn ngủi đến vậy? Nếu người chẳng còn, thiếp cũng không sống nổi. Để

thiếp theo người xuống Hoàng Tuyền, làm đôi uyên ương nơi quỷ phủ.”

Nói đoạn, ta làm bộ muốn nhặt chén độc bị lật úp trên đất.

“Chớ làm điều dại dột!” Tiêu Tẫn hất mạnh tay ta, gạt mảnh chén sang bên.

Hắn ôm siết lấy ta, vùi mặt nơi cần cổ, giọng trầm đục: “Ta đã hết đường rồi… người người đều bảo ta là phản thần nghịch tặc. Nhưng nàng

khác… Niệm Niệm, nàng đáng có một chốn dung thân tốt hơn…”

Thanh âm hắn mỗi lúc một nhỏ.

Bỗng hắn như hạ quyết tâm, buông ta ra, vội nói: “Đợi ta một lát.”

Rồi quay người lao ra ngoài viện.

Ta đứng ngây tại chỗ, cảm giác ẩm nơi cổ áo khiến tim ta run lên.

Chẳng bao lâu hắn trở lại. Vạt áo trước đã chỉnh tề, song nghiêng người vẫn thấy tro bụi tường còn vương trên vai.

Hắn trao ta một chiếc hộp gỗ tinh xảo, khẽ mở nắp.

Bên trong là một chuỗi trân châu Nam Dương sáng rực, từng hạt tròn đầy như ánh nước.

“Đây là trân châu Nam Dương mới nhập từ tiệm Nguyên Phương, xem như sinh thần lễ của

nàng. Trong hòm trang sức nơi đáy còn có vài ngọc bội, nhẫn ngọc. Mai sau nếu lâm nạn khó, cứ cầm đổi lấy bạc mà dùng.”

Tim ta khẽ thắt lại.

Nguyên Phương là tiệm châu bảo danh tiếng nhất kinh thành, thuộc hoàng gia, canh phòng nghiêm mật.

Ngày thường, muốn lấy vật gì chỉ cần một lời. Nhưng nay hắn mưu nghịch thất bại, thiên hạ

đều biết, vương phủ bị vây như sắt khóa đồng trói. Trong cảnh ấy mà lấy được chuỗi trân

châu kia, thật khác nào vượt núi trèo trời.

Vậy mà trước khi quyết ý tìm chết, hắn vẫn liều một phen sinh tử, chỉ để giữ trọn lời hứa, lưu lại đường sống cho ta.

Dưới ánh nến leo lét u buồn, ta vẫn thấy rõ nơi trán chàng thêm một vết thương mới.

Chàng cố ý để tóc rối che phủ, hòng giấu nhẹm, sợ ta trông thấy.

Thấy ta không lên tiếng, chàng vội vã giải thích: “Không phải ta trộm hay cướp đâu, là đem ngọc bội tiên đế ban cho mà đem cầm…”

Lời chưa dứt, ta đã nhón chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi chàng. Chỉ chạm rồi rời.

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngỡ ngàng ấy, ngữ thanh kiên định: “Thiếp chẳng màng! Dù

chàng có rơi vào cảnh bần hàn, hay bị người đời gọi là nghịch thần phản tặc, từ nay về sau thiếp sẽ nuôi chàng, bảo vệ chàng!”

Trong mắt chàng, muôn vàn cảm xúc cuộn trào, dần dần hoe đỏ.

Chẳng để chàng kịp đáp lời, ta liền lấy từ trong tay áo một vật, nhét vào tay chàng: “Là quà sinh thần năm nay thiếp bù cho chàng.”

Chàng cúi đầu nhìn, trong tay là một chiếc trống lắc sơn son, mặt trống vẽ tiểu đồng ôm cá chép, dung mạo ngây thơ khả ái.

Chàng sững lại chốc lát, rồi khóe môi cong lên, nở nụ cười dịu dàng:

“Đến nỗi này rồi, nàng vẫn cứ trẻ con như xưa.” Nói đoạn, đưa tay xoa nhẹ mái tóc ta.

Chàng vẫn coi ta như đứa trẻ cần được che chở, chẳng hề nghĩ đến chuyện ta đã mang thai.

Nhìn vẻ mặt ấy của chàng, lòng ta nghẹn ngào chua xót.

Ta dùng số bạc ít ỏi còn lại trong phủ – thứ còn có thể đổi lấy gạo muối – chỉ để mua món đồ chơi trẻ con mà lúc này chẳng ai cần đến.

Thế mà chàng không hề trách ta hoang phí, không hề than thiếp không biết điều.

Chàng chỉ lặng lẽ nhận lấy trống lắc, hái nhánh mai già ngoài cửa sổ, ngồi bên ngọn nến mà đan một chiếc hộp mây.

Ngón tay dài thon khéo léo đan xen, thần sắc chuyên chú.

Chẳng mấy chốc, một chiếc hộp nhỏ xinh đã hoàn thành.

Chàng nhẹ nhàng đặt trống lắc vào trong, đậy nắp hộp, trân trọng đặt lên án thư.

“Được rồi.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)