Chương 3 - Chạy Về Bên Anh
☁ Chạy Về Bên Anh (3/6)
☁ Tác giả: 吃甜不长肉
☁ Nguồn: Zhihu
☁ Edit: Nốt Nhạc Trắng Trong Mây
🎼☁🎼☁🎼☁🎼☁🎼☁🎼☁🎼☁
6.
Sở dĩ nhà chúng tôi có quan hệ tốt với nhà họ Từ đều là vì tình bạn của tôi với Từ Diệc Phàm.
Từ Diệc Phàm và tôi quen biết nhau ở trường mẫu giáo.
Con trai thường dậy thì muộn, bây giờ Từ Diệc Phàm cao lớn tựa hồ như một hạt đậu đã trổ mã thành cây giá đỗ.
Còn tôi, thời mẫu giáo lớn lên không thấp, lại bởi vì làm việc hào sảng, được các bạn nhỏ nhà trẻ gọi là "Đại tỷ".
Trong lúc vô tình cứu Từ Diệc Phàm bị các bạn học "b/ắt n/ạt". Đêm đó, mẹ của Từ Diệc Phàm liền dẫn cậu ta gõ cửa nhà tôi. Cầm đồ ăn vặt trong tay, trên mặt mang theo nụ cười, bảo tôi "chiếu cố" Từ Diệc Phàm nhiều hơn một chút.
Một lần chiếu cố này, liền chiếu cố mười mấy năm.
Chiếu cố đến tuổi thanh xuân ngây thơ, chiếu cố đến lúc Từ Diệc Phàm cao hơn tôi một cái đầu......
Tâm ý của chúng tôi cũng tựa hồ tự nhiên mà đến.
Nhưng mà, hắn có giấc mộng của hắn. Thời kỳ trưởng thành Từ Diệc Phàm cao gầy đẹp trai, giống như một cây bạch dương đón gió phấp phới. Hắn lại không muốn làm cây dương liễu ven đường, mà là chờ mong trở thành ngôi sao trên trời.
Mà tôi, thì bởi vì yêu thích cùng thiên phú đối với eSport, quyết định tiến vào thanh huấn, đi con đường chuyên nghiệp hóa.
Đường đi của chúng tôi đều không tính là dễ dàng. Khi đó Từ Diệc Phàm không hiểu vì sao tôi luôn phải huấn luyện, tôi cũng không hiểu vì sao anh ta luôn có scandal với những nữ sinh khác nhau.
Ngày chia tay, chúng tôi cãi nhau rất d/ữ d/ội.
Sau đó, hai người chúng ta trên con đường của mình mà phát triển cũng không tệ lắm. Từ Diệc Phàm trở thành người giải trí hàng đầu. Mà tôi, trên đường eSport tuy gập ghềnh, nhưng cũng coi như có chút thành tựu, chỉ kém quán quân.
Hôm nay, ba mẹ chúng tôi đều chuyển nhà, chúng tôi cũng đã hai năm không gặp mặt.
Cho nên tôi thật sự không biết hôm nay hắn ta phát đi/ên cái gì, mà chủ động mời tôi làm huấn luyện viên.
……
"Vậy... vậy..." Quản lý ở đầu dây bên kia ấp úng, "Cô đối với anh ta, không còn chút dư tình nào chứ?"
Tôi nhanh cười ra tiếng: "Anh xem biểu hiện của tôi hôm nay, giống như là có tia dư tình chưa dứt?"
Tôi có thể đối với Từ Diệc Phàm có dư tình chưa dứt? Lúc trước lời nói với nhau khó nghe bao nhiêu không nói, hiện giờ trưởng thành hơn một chút, tôi biết rõ hơn ai hết, lúc trước chúng tôi có bao nhiêu thứ không thích hợp.
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. "Quản lý vui mừng thở dài:" Bằng không, tôi không biết ăn nói với Chinh ca bên kia như thế nào.”
“Sao lại nói tới Tần Chinh?”
Tôi nói không nên lời liền cúp điện thoại. Lướt lên lướt xuống phần tin nhắn điện thoại di động, kết quả lướt tới lướt lui, lại phát hiện người nào đó mà Tiểu Phi cùng quản lý lo lắng nhất, lại ngay cả một tin nhắn cũng không có gửi cho tôi.
Thật đúng là nhàm chán.
7.
Tôi quả thật không muốn cùng Từ Diệc Phàm sinh ra quá nhiều tương tác.
Thế nhưng, ngày hôm sau khi bắt đầu huấn luyện, hắn lại đến muộn.
Rõ ràng đã quy định trước thời gian, cũng nhiều lần cường điệu tầm quan trọng của việc tuân thủ kỷ luật trong lúc huấn luyện.
Nhưng đối phương vẫn chậm mười phút mới đến phòng huấn luyện.
Dựa theo lời hắn nói, mười phút mà thôi, cũng không tính là muộn thời gian dài.
Huống chi, lần này trong đội đỏ còn có một tuyển thủ xin nghỉ, nói là đi đóng phim.
Trong khoảng thời gian ngắn, tôi lại không biết ý nghĩa của việc tham gia chương trình này là gì.
Không biết ý nghĩa của các ngôi sao đến tham gia chương trình này là gì.
Các hoạt động khác quan trọng như vậy, có cần thiết phải tham gia chương trình này không?
Cho nên, nhịn rồi lại nhịn, tôi vẫn không nhịn được, ph/ạt Từ Diệc Phàm hít đất mười cái.
Đối phương ngược lại không có o/án h/ận mà trực tiếp chấp nhận hì/nh ph/ạt.
Khu bình luận trên LED mặc dù có mấy người cãi nhau một trận nhỏ, nhưng chuyện này tốt xấu gì cũng trôi qua rất nhanh.
Chuyển sang một chủ đề khác.
Nhưng tôi chắc chắn khu vực bình luận kiểu gì cũng xảy ra một cuộc tranh cãi.
Bởi vì, khi tôi nghiêng đầu nhìn màn hình LED, rõ ràng thấy được những bình luận kỳ quái:
[Từ Diệc Phàm bị ph/ạt chỉ cười thôi.]
[Nụ cười của Từ Diệc Phàm thật cưng chiều!]
[Từ Diệc Phàm anh vì cái gì không cùng huấn luyện viên giải thích, anh đến muộn là bởi vì muốn dùng trạng thái đẹp trai nhất tới gặp cô ấy, cho nên chậm trễ thời gian đấy?]
Tôi sợ đến mức vội vàng thu tầm mắt lại.
Tôi nghĩ, mặc dù không muốn nói chuyện với Từ Diệc Phàm, nhưng tôi thật sự phải dành thời gian nói chuyện với hắn, bảo với hắn đừng làm những hành động này.
Tôi không muốn bị cư dân mạng vạch trần thân phận bạn gái cũ của hắn, cũng không muốn phối hợp với hắn để lăng xê hình ảnh CP.
Nhưng, thay vì nói chuyện với hắn, tôi nhanh chóng chuẩn bị vài trò chơi thú vị với hắn.
Người xin nghỉ là tuyển thủ đi mid (đi đường giữa), vừa vặn, tôi ở trong chiến đội cũng chơi vị trí mid lâu dài. Cho nên vì không muốn chậm trễ phân tích và huấn luyện, tôi liền đi lên đường giữa.
Nhưng thật không ngờ, Từ Diệc Phàm trực tiếp đem người đi rừng thành Support, đợi ở đường giữa không đi không nói, còn mấy lần tới cướp lính của tôi.
Thấy vậy tôi hoài nghi đối phương không phải muốn tới xào CP, mà là tới tr/ả th/ù tôi.
Dù sao, biểu hiện lúc trước của hắn, nói là đang tr/ả th/ù tôi cũng không quá đáng.
Sau khi huấn luyện, tôi trực tiếp chỉ ra vấn đề này của Từ Diệc Phàm: "Cậu cảm thấy hành vi như vậy có tốt không? Đem khu vực rừng của mình nhường cho người khác, nhìn tư duy của cậu, đẳng cấp của cậu làm tôi không ngờ đấy!”
Thật không ngờ, Từ Diệc Phàm chỉ cười nhướng mày, nói đây là liên kết giữa MID với rừng.
Tôi:...
Lúc này người xem chương trình giải trí cạnh tranh không nhiều lắm. Dù sao, người chân chính thích eSport, cũng không thích xem loại tiết mục này. Cho nên, sau khi tôi huấn luyện Từ Diệc Phàm, phần lớn là vì Từ Diệc Phàm mà nói chuyện.
[Không phải, huấn luyện viên nghiêm như vậy? Không phải phải thắng sao?]
[Cô ấy cố ý nhằm vào Từ Diệc Phàm sao? Tiểu Lộ cũng có sai lầm, sao cô không m/ắng Tiểu Lộ?]
[Tôi luôn cảm thấy, Từ Diệc Phàm đang nối lại.]
[Cái huấn luyện ch/ó m/á gì vậy, đây là cái chương trình giải trí, cô ta làm mặt đen thui như vậy làm gì? Cô ta nghĩ mình chuyên nghiệp sau?”]
Màn hình hiển thị nhiều hơn tôi có thể nhìn thấy.
Từ Diệc Phàm vừa mới được huấn luyện sắc mặt cũng không tốt lắm.
Nhìn hắn tứ/c gi/ận ngồi xuống, tôi cũng không quá muốn trêu chọc, chỉ để cho bọn họ tiếp tục luyện tập. Dù sao chờ sau khi ghi hình chương trình, tôi còn muốn cùng hắn bình tĩnh mà nói chuyện, bảo hắn đừng ch/ọc gi/ận tôi.
Nhưng thật không ngờ, hôm nay khi chương trình sắp quay xong, Từ Diệc Phàm chặn tôi lại trong hành lang.
Đi theo bên cạnh tôi rõ ràng còn có lão Lư.
Nhưng đối phương mang theo người quay phim, giống như một con cua ngang ngược vô lý.
Lập tức đem tôi é/p vào vách tường.
Tôi bị é/p vào tường đến nỗi bối rối, chưa kịp đẩy người ra.
Lão Lư hiển nhiên cũng bối rối.
Cho nên, chúng tôi trơ mắt nhìn Từ Diệc Phàm ra vẻ thâm trầm nhìn tôi: "Chúc Niên, em cố ý nhắm vào tôi, có phải muốn thu hút sự chú ý của tôi không?"
Tôi: "Gì?”
Từ Diệc Phàm: "Có phải em hối hận rồi không, có phải em muốn làm lành với tôi... Tôi biết, sau đó em vẫn không nói chuyện..."
Tôi: "......”
Khá lắm, không cần phải nói chuyện với Từ Diệc Phàm.
Vừa rồi hắn nói, tám phần lại bị truyền hình trực tiếp phát ra ngoài.
Tôi còn nghĩ, tiếp tục như vậy, cư dân mạng thần thông quảng đại không biết lúc nào có thể đào ra quan hệ của chúng tôi, lại là một trận ầm ĩ.
Hiện tại xem ra, căn bản không cần cư dân mạng đi đào.
“Từ Diệc Phàm. Có phải anh bị bệnh không? "Tôi đẩy hắn ra, sau đó hoạt động cổ tay, nhẹ giọng hỏi.
"Anh có biết anh càng lớn càng gan không?"
"Anh có biết hành động vừa rồi của anh gọi là quấy rối không?"
“Còn nữa, đừng tự mình đa tình, cũng đừng tới gần tôi.”
“Tôi có bạn trai rồi.”
Vốn định người trước lưu một đường, sau dễ gặp lại. Nhưng Từ Diệc Phàm hiển nhiên không muốn tôi để lại mặt mũi cho hắn.
Vậy thì đừng trách tôi làm mất mặt hắn trước ống kính.
(Còn tiếp)