Chương 2 - Chạy Về Bên Anh

☁ Chạy Về Bên Anh (2/6)

☁ Tác giả: 吃甜不长肉

☁ Nguồn: Zhihu

☁ Edit: Nốt Nhạc Trắng Trong Mây

🎼☁🎼☁🎼☁🎼☁🎼☁🎼☁🎼☁

3.

Cuối cùng, tôi vẫn dẫn theo đội đỏ của Từ Diệc Phàm.

Một lần cự tuyệt còn tốt, nhiều lần cự tuyệt, mâu thuẫn của tôi đối với hắn chẳng phải là quá rõ ràng.

Kế tiếp, bốn đội lần đầu tiên "tìm hiểu" trận đấu, huấn luyện viên chúng tôi ở hậu trường đợi là được rồi. Tôi gọi lão Lư: "Lư ca, có thể giúp tôi hỏi thăm đạo diễn một chút, sao Từ Diệc Phàm lại đột nhiên tới tham gia chương trình không?"

Lão Lư mùa trước chính là huấn luyện viên của tiết mục này, bất luận là cùng đạo diễn hay là khán giả đều tương đối quen thuộc. Anh ta vừa rồi cũng biết rõ cảm giác được tôi có chút bất thường, lúc này liền giơ một cái tư thế "OK", đi đến phòng theo dõi.

Tiểu Phi ở một bên thì mày trộ/m mắt chuột tới hỏi tôi: "Như thế nào Niên tỷ, chị cùng Từ Diệc Phàm kia quen biết à? Sẽ không phải thật sự là fan của đối phương chứ?”

Tiểu Phi là tuyển thủ mới của chiến đội XGG bên cạnh, nhỏ hơn tôi hai tuổi, tuổi không lớn, nhưng thiên phú cực cao. Bởi vì hai chiến đội quan hệ không tệ, hắn cũng thường gọi tôi là "Niên tỷ".

Tôi liếc hắn một cái, buồn cười hỏi: "Cậu còn quan tâm những thứ này?"

Tiểu Phi hi hi ha ha, ngón tay ở trên màn hình điện thoại di động gõ gõ, "Nhưng có người quan tâm đó! Nếu anh ấy biết chị đến tham gia chương trình này để theo đuổi thần tượng, anh ấy chắc sẽ lập tức bay về đây mất”

“Trước khi em đến tiết mục này, Chinh ca còn nhờ em chiếu cố chị.”

Nhắc đến Tần Chinh, trong lòng tôi có chút rung động.

Lần này đoạt giải quán quân, Tần Chinh bận rộn hơn chúng tôi rất nhiều. Cho dù cùng ở một đội, Tiểu Phi sớm đã về nước bắt đầu con đường nghỉ phép của cậu ta, còn Tần Chinh vẫn phải ở nước ngoài tiếp nhận phỏng vấn...

Nét ranh mãnh trên mặt Tiểu Phi quá là rõ ràng.

Tôi nhướng mày: "Nhắc tới cũng thật trùng hợp… cái tên Từ Diệc Phàm này, hắn ta là thanh mai trúc mã của tôi, còn là bạn trai cũ.”

Lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Tiểu Phi liền thay đổi.

Tôi nhìn cậu ta lặng lẽ đứng lên, chuẩn bị chuồn ra ngoài. Thời điểm đối phương đứng lên, giao diện phần mềm thông tin đã vạch đến trang chủ của người nào đó......

Đúng lúc này, lão Lư vừa mới đi dò thám thông tin từ đạo diễn đã trở lại.

Anh ta theo bản năng muốn châm một điếu thuốc, nhưng bởi vì thấy tôi ở đây nên thôi, ngón tay vân vê, thuốc lá lại được cất vào trong hộp: "Tôi hỏi được hắn hôm qua vừa xác định tới tham gia tiết mục, cho nên không báo cho chúng ta biết.”

Động tác vốn chuẩn bị chuồn ra ngoài của Tiểu Phi dừng lại.

4.

Tin tức tốt, tôi hơi có chút tự mình đa tình rồi. Từ Diệc Phàm đến chương trình này, cũng không phải vì tôi.

Lão Lư nói, gần đây Từ Diệc Phàm đang tham gia một bộ phim chủ đề eSport.

Bộ phim eSport này là một sản phẩm lớn của một nền tảng nào đó, lúc trước biên kịch sáng tác còn đi khảo sát thực tế ở chiến đội XGG bên cạnh, mà nguyên mẫu của nam chính trong phim, cũng chính là tuyển thủ át chủ bài của XGG, Tần Chinh.

Lại nói tiếp, Tần Chinh, tên yê/u ngh/iệt này, quả thật cũng có thể làm được nam chính.

Từ Diệc Phàm muốn tranh giành nam chính của phim, đương nhiên sẽ không bỏ qua chương trình giải trí eSport này, một mặt, bộ phim này đã sớm tung tin đồn, nếu Từ Diệc Phàm tham gia chương trình giải trí này, có thể lấy lòng được một bộ phận fan của Tần Chinh.

Mặt khác, nếu muốn hiểu rõ eSport hơn, xem thi đấu là một con đường không tồi, nhưng tham gia chương trình giải trí eSport, tự mình tham gia thi đấu, hẳn là một phương pháp tốt hơn.

Tiểu Phi một bên âm thầm nghe xong nửa câu chuyện liền bay ra ngoài gọi điện thoại.

Mà tôi, sau khi lão Lư nói xong những tin tức này, lại nhìn về phía màn hình lớn.

Phòng chờ cũng có màn hình lớn. Chỉ là, khác với màn hình lớn ở quầy lễ tân, trên màn hình lớn ở đây đang chiếu cảnh chiến đội hai bên sân khấu đang chi/ến đ/ấu với nhau kị/ch li/ệt.

Ặc.

Nếu như không phóng đại tia sáng, mở cửa thành cùng Khai Long để ti/êu di/ệt trong vài giây, cũng coi như là một tr/ận chi/ến kị/ch li/ệt.

Kỳ thật, trong đám người này, Từ Diệc Phàm đã biểu hiện không tệ.

Ít nhất thì cũng tạm coi là được, không có sai sót nghiêm trọng nào, miễn cưỡng xứng đáng với đẳng cấp của hắn.

Biểu tình trên mặt Sát Thần hít thở không thông: "A! Đây là một đám yê/u m/a qu/ỷ qu/ái gì vậy!”

Lão Lư tỉnh táo nhìn ống kính: "Lúc này châm chọc còn tốt, lát nữa đừng nói lung tung, dễ bị lạc theo tiết tấu.”

Nói xong, lại nhịn không được tr/ào ph/úng một câu: "Mùa này coi như tốt...... Cô còn chưa nhìn thấy mùa trước của chúng tôi đâu.”

Sát Thần hâm mộ nhìn tôi: "Tiểu Niên, trong đội cô có ba người bình thường, ta rất muốn đổi với cô.”

Còn tôi, nhìn điện thoại di động và còn tai thì chăm chú nghe trên màn hình, Từ Diệc Phàm đứng dậy: "Tôi cũng muốn đổi với anh.”

5.

Tuy nhiên, "huấn luyện viên" như chúng tôi nói điều đó là vô ích.

Trước cửa phòng chuẩn bị chi/ến đ/ấu, tôi và Sát Thần đứng lên, nghênh đón "đội viên" vừa thi đấu xong.

Mắt thấy bọn họ mang theo nhiếp ảnh gia tới, trên mặt hai người chúng tôi đều mang theo nụ cười giả tạo.

Đội của Sát Thần thua, nhưng đội trưởng vẫn kiêu ngạo: "Huấn luyện viên, tuy rằng thua, nhưng thời gian t/ác ch/iến của chúng ta rất dài phải không?"

“A...... Ha ha ha ha "Sát Thần cười gượng," Đúng vậy đúng vậy.”

Khá lắm, Sát Thần khẳng định nghe lão Lư khuyên, bằng không một anh chàng nó/ng n/ảy như này sao có thể biểu hiện như vậy?

Nhưng tôi chỉ hả hê một nữa do xui xẻo đang tìm tới tôi - -

Từ Diệc Phàm mang theo người quay phim vọt tới.

Lông mày của hắn hướng lên, giống như lúc trước hắn từ sân khấu bước xuống: "Thế nào? Niên Niên, biểu hiện của tôi không tệ chứ?”

Các đồng đội của hắn ở một bên muốn nói lại thôi.

Mà tôi, nhịn không được ôm trán.

“Niên Niên." Tôi thật không biết vì sao hắn có thể không kiêng nể gì mà xưng hô thân mật với tôi như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, không chỉ các minh tinh ở đây, ngay cả lão Lư bọn họ cũng thay đổi sắc mặt.

Mà Tiểu Phi vừa mới đi gọi điện thoại trở về, đang phấn khích đi về hướng này, nghe được cách Từ Diệc Phàm xưng hô, tay run lên, cúp ngay điện thoại đang kết nối.

“Niên tỷ." Tiểu Phi vẻ mặt đưa đám kêu lên.

Từ Diệc Phàm mang theo camera. Cái này cũng có nghĩa là, vừa rồi cách hắn xưng hô với tôi cũng bị phát sóng trực tiếp ra bên ngoài.

Tôi có thể đoán được lúc này khu bình luận đang nhanh chóng bàn tán những thứ gì:

[Niên Niên nha, kêu thật ngọt.]

[To gan! Nhũ danh của Niên Thần ngươi muốn gọi là gọi được sao?]

[Không phải chứ? Từ Diệc Phàm thật sự là tới theo đuổi thần tượng sao?]

[Sao ta cảm giác cách xưng hô này không tầm thường vậy? Hai người này không phải đơn giản là quan hệ fan và thần tượng chứ?]

[Tôi là fan lâu năm của Từ Diệc Phàm, nói thật, Chúc Niên này, tôi nhìn có chút quen mắt.]

[Khẳng định là quen mắt nha. Trước kia Từ Diệc Phàm rất nhiều buổi biểu diễn đều nhìn thấy cô ta.]

[Không thể nào? Từ Diệc Phàm không phải fan của cô ta, mà cô ta mới là fan của Từ Diệc Phàm?]

Không thể xem thường khả năng đào bới thông tin của cư dân mạng thời hiện đại.

Hôm đó chương trình phát sóng trực tiếp xong, lúc trở về khách sạn, tôi liền nhận được điện thoại của quản lý.

Đối phương đầu tiên là nói lời xin lỗi: "Thật ngại quá, nếu tôi sớm biết cô sẽ gặp phiền phức, đã để cho người khác đi rồi. Tôi nghĩ cô là tuyển thủ nữ..."

Tôi vội vàng tỏ vẻ hiểu chuyện, vì sự phát triển của câu lạc bộ mà.

Lúc ấy các câu lạc bộ khác cũng không thích thu nhận tôi, cũng là quản lý và huấn luyện viên thu nhận tôi. Xét về tình về lý, để tôi tham gia chương trình để tuyên truyền câu lạc bộ cũng không có gì đáng trách.

Cho nên, lúc nhìn thấy Từ Diệc Phàm xuất hiện trên chương trình, tôi không lựa chọn rời khỏi chương trình.

“Vậy, rốt cuộc Từ Diệc Phàm và cô có quan hệ gì? "Quản lý thử hỏi.

Sát cánh bên nhau nhiều năm như vậy, anh đã sớm biết tính tình của tôi, biết nếu như tôi không phải đặc biệt ch/án gh/ét đối phương, sẽ không làm cho người ta khó xử trong tiết mục.

“Không sao." Tôi nhẹ nhàng trả lời,"Chỉ là bạn trai cũ, thanh mai trúc mã thôi.”

Chỉ là một người bạn trai cũ chia tay không vui vẻ, cũng một thanh mai trúc mã đã sớm không còn liên lạc.

(Còn tiếp)