Chương 8 - Chân Ái Hay Tận Thế

22.

Gia đình Trần Dã từng đến tìm tôi một lần.

Là chị gái anh ta, một người phụ nữ trông rất mệt mỏi.

Chị không xin xỏ gì, chỉ đến để xin lỗi.

Chị kể, từ nhỏ Trần Dã đã cực kỳ ích kỷ, luôn nghĩ mình là trung tâm của thế giới, mọi người phải xoay quanh anh ta.

Trong cái bệnh viện tâm thần đặc biệt kia, anh ta vẫn sống trong thế giới riêng.

Ngày nào cũng vẽ nguệch ngoạc trên tường, nghiền ngẫm tại sao mình thất bại.

Và kết luận cuối cùng mà anh ta rút ra là: tôi chính là “biến số đã phản bội” anh ta.

Đến chết, anh ta cũng không bao giờ nhận mình sai.

Tôi bày tỏ sự cảm thông với chị gái anh ta, nhưng cũng nói rõ rằng tôi sẽ không đi thăm Trần Dã.

Và sẽ không bao giờ gặp lại anh ta.

Có người nói thời gian sẽ xoa dịu mọi thứ.

Nhưng tôi không hứng thú với chuyện xoa dịu gì cả.

Tôi chỉ xây một bức tường, vĩnh viễn ngăn cách anh ta và thế giới của tôi.

Tha thứ là việc của Chúa.

Việc của tôi chỉ là đảm bảo anh ta không bao giờ có cơ hội làm tôi tổn thương thêm nữa.

23.

Lại qua thêm vài năm, tôi nghe tin về Trần Dã từ chỗ thư ký Vương.

Anh ta chết rồi.

Vào một buổi chiều rất bình thường, trong giờ ra sân của bệnh viện tâm thần trong trại giam.

Chỉ vì tranh cãi vụ cái bánh bao, bị một bệnh nhân khác cũng hoang tưởng và hung hãn lỡ tay đập đá vào đầu.

Cái chết của anh ta không gây ra bất kỳ làn sóng nào.

Tin tức chỉ là một dòng chữ nhỏ xíu, chen lẫn giữa vô vàn tin xã hội linh tinh khác, như đang tường thuật một chuyện vặt vãnh.

Thư ký Vương cũng chỉ nhắc tới nó rất vô tình trong một bữa ăn, khi bàn đến một vụ án khác.

Giọng điệu hờ hững như thể nói: “Hôm nay trời đẹp nhỉ.”

Còn tôi thì chẳng có cảm giác gì.

Không vui, cũng không buồn.

24.

Rất rất nhiều năm sau, tôi đã trở thành một bà lão tóc bạc phơ, là nhà thiên văn học có chút danh tiếng cả trên trường quốc tế.

Một buổi cuối tuần đầy nắng đẹp, cô cháu gái nhỏ ôm lấy tay tôi, ngẩng đầu hỏi:

“Bà ơi, bà làm được bao nhiêu chuyện vĩ đại, nhận được bao nhiêu giải thưởng như thế, bà tự hào nhất về điều gì vậy ạ?”

Tôi mỉm cười, không nhắc gì đến “Kế hoạch Bổ Thiên”.

Cũng không nói về những huân chương và vinh dự nặng trĩu kia.

Chỉ nhẹ nhàng ôm con bé, chỉ ra ngoài cửa sổ – nơi có một thế giới yên bình, phồn vinh, thậm chí đôi khi còn hơi buồn tẻ – rồi nói với nó:

“Điều bà tự hào nhất trong cả cuộc đời này, là đã để cho mọi người được sống trong một thế giới không cần đến anh hùng.”

Nắng rất dịu.

Gió rất nhẹ.

Trong thế giới của tôi, ngày tận thế chưa từng xuất hiện.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)