Chương 5 - Chai Hồng Trà Và Cuộc Chiến Gia Đình
5
Hôm đó tôi đã đề phòng, lén ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ. Không ngờ chỉ ít ngày sau đã có dịp dùng đến.
Khi đoạn ghi âm phát xong, phòng livestream vốn đang ầm ĩ như chợ vỡ bỗng rơi vào im lặng quái dị.
Một giây, hai giây…
Rồi chẳng khác gì có ai ném xuống một quả bom nước, màn hình nổ tung!
— “Cái quái gì vậy? Tôi nghe nhầm không? Giả mang thai, lừa lấy tiền dưỡng già của mẹ? Hai vợ chồng này còn tính là người à!”
— “Trời ơi! Tôi vừa mới chửi cô trong bình luận! Cô ơi, cho tôi xin lỗi, tôi quỳ đây! Mù cả mắt rồi!”
— “Đừng quỳ nữa, mau qua phòng livestream của đôi cẩu nam nữ kia đòi lại tiền donate đi! Tôi đi trước đây!”
— “Trong ghi âm có nhắc đến ‘tiền cọc’ là sao thế? Có ai giải thích giúp không?”
Tôi nâng tách trà bên cạnh, thong thả nhấp một ngụm nước ấm, rồi mới nhìn vào camera, điềm nhiên nói:
“Cũng chẳng có gì. Tôi đến tiệm giúp không công, một xu tiền lương không có, vậy mà còn bị bắt đóng năm nghìn tệ tiền ‘đảm bảo’, nói là sợ tôi ăn cắp.”
Tôi kể rất bình thản, nhưng chồng tôi ngồi cạnh nghe mà tức run người, giơ tay đập đùi đánh “bốp bốp”, nếu tôi không giữ lại chắc ông đã lao lên mắng thẳng vào ống kính rồi.
Bình luận lại bùng nổ:
— “Cô ơi! Cô đi làm hay đi chịu tội thế ạ?!”
— “Tự tay tính kế mẹ ruột, đôi vợ chồng này đúng là kỳ tài thương mại — rồng nằm cọp ẩn!”
— “Tôi mà là mẹ tôi, tôi gãy chân nó luôn rồi!”
Nhìn những dòng bình luận đòi công bằng cho mình, ngọn lửa uất ức trong tôi dần lắng lại, nhường chỗ cho một sự thanh thản lạnh lùng.
Tôi đặt tách trà xuống, nhìn thẳng vào ống kính, lần này trong nụ cười của tôi có cả sự châm biếm băng giá.
“Các vị à, nếu nói chuyện lừa tiền hưu của tôi chỉ là chuyện gia đình, thì việc tiếp theo đây… không còn là chuyện nhà nữa đâu.”
Tôi mở điện thoại, trước mặt hàng chục ngàn người đang xem, phát một đoạn video khác.
Đó là đoạn tôi cố tình ghi lại vào đêm cuối cùng trước khi rời cửa hàng.
Trong video, tôi cầm một chiếc giẻ ướt, chấm một ít dung dịch trong suốt, nhẹ nhàng lau lên bao bì của một cây xúc xích.
Dòng chữ in “Ngày sản xuất: 2024-5-4” lập tức nhòe đi, rồi biến mất.
Sau đó, bàn tay kia lấy một con dấu khác, nhẹ nhàng đóng xuống.
Một dòng mới hiện lên: “2025-11-11”.
Thực phẩm đã quá hạn, trong chớp mắt biến thành hàng “tươi mới vừa nhập”.
Phòng livestream nổ tung!
— “Tôi ở gần siêu thị này đây! Không lạ nữa rồi! Con trai tôi ăn bò khô chỗ họ, nôn mửa cả tuần! Còn tưởng bị ngộ độc ở trường mẫu giáo! Nhưng sau khi bà này nghỉ thì chẳng sao nữa!”
— “Trời đất ơi, tôi cũng thế! Mới mua sữa chỗ đó, uống một ngụm đã thấy vị lạ. Nhìn hạn dùng còn tận nửa năm, tưởng mình bị rối loạn vị giác cơ!”
— “Tôi làm chứng, cô này rất hiền, mỗi lần tôi đến mua hàng cô đều cười nói vui vẻ. Chứ con dâu cô ấy thì mặt như đưa đám, ai gặp cũng lạnh tanh. Lần này tôi đứng về phía cô!”
— “Cao tay quá! Tẩy hạn dùng bằng tay trần, đúng là ‘di sản phi vật thể’ cấp quốc gia!”
— “An toàn thực phẩm là chuyện lớn! Cái kiểu làm ăn thất đức này phải ngồi tù mọt gông! Tôi quay màn hình rồi, đang gọi 12315 đây!”
Số người xem tăng điên cuồng — từ vài nghìn, lên mười nghìn, rồi năm mươi nghìn…
Hashtag #Siêu_thị_đen_thay_đổi_ngày_sản_xuất_bán_hàng_quá_hạn# phóng như tên lửa, leo thẳng lên Top 1 hot search nội thành.
Nhìn màn hình ngập tràn bình luận, tim tôi như được rửa sạch khỏi lớp bụi bẩn đè nặng suốt mấy tháng trời — hơi thở đầu tiên sau bao ức chế, cuối cùng cũng thật sảng khoái.
6
Buổi livestream hôm đó… hiệu quả còn vượt xa cả những gì tôi tưởng tượng.
Sáng hôm sau, tin nóng đầu tiên trong bản tin địa phương đã khiến cả thành phố xôn xao:
“Siêu thị XX bị niêm phong vì nghi bán thực phẩm quá hạn sử dụng.”
Trong video, từng người mặc đồng phục cơ quan chức năng ra vào siêu thị, tay bê từng thùng hàng dán niêm phong — từng kiện “vật chứng” bị bốc dỡ như rác thải.
Chồng tôi giơ điện thoại dí sát mặt tôi, vỗ mạnh một cái vào đùi:
“Đã quá! Thật sự là gieo gió gặt bão!”
Tôi cười khẽ:
“Giờ không còn thấy xót con trai ông nữa sao?”
Ông hừ một tiếng, đầy khinh bỉ:
“Xót cái gì? Loại con bất hiếu, ăn cháo đá bát đó, phải cho nó một bài học đắt giá mới nhớ!”
Chẳng bao lâu sau, tin tức chi tiết hơn cũng được truyền trong nhóm chat xóm giềng.
Cơ quan chức năng phát hiện trong siêu thị có số lượng lớn hàng bị tẩy xoá và làm giả hạn sử dụng, phạt hành chính là chuyện chắc chắn, còn Mạnh Dật Phi — với vai trò người đại diện pháp lý — có khả năng phải chịu trách nhiệm hình sự.
Buổi chiều, cửa nhà tôi vang lên tiếng đập như muốn phá tung cả khung cửa.
Tôi và chồng chỉ nhìn nhau một cái là hiểu ngay: khách đến là ai.
Vừa mở cửa, gương mặt Hứa Tĩnh — trang điểm kỹ lưỡng — đã méo xệch vì tức giận, chẳng còn tí gì vẻ yếu đuối đáng thương như trong livestream nữa.
Cô ta lao tới, giơ tay định túm lấy tôi, miệng hét toáng lên:
“Con mụ già thối tha! Nếu vợ chồng tôi tiêu tán hết thì bà cũng đừng mong sống yên ổn!”
Mạnh Dật Phi bám sát phía sau, mắt đỏ rực, không kịp cản vợ, liền quay sang tôi gào lên:
“Mẹ! Con là con ruột của mẹ mà! Sao mẹ nỡ lòng nào hủy hoại hết tất cả? Mẹ vừa lòng chưa?!”