Chương 1 - Cây Đào Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trong sân nhà ta, có một gốc đào thô to, thân cây xù xì như rồng cuộn, lá cành sum suê mà xưa nay chưa từng đơm quả.

Nghe người ta nói, gặp phải cây ăn quả lười kết trái thì phải dọa nó, may ra mới có thể trổ bông sai quả.

Vì thế, ta vác rìu ra sân, đứng trước gốc đào ấy mà quát rằng:

“Ngươi nghe cho rõ, nếu sang năm vẫn không kết cho ta mấy quả đào to tròn, ngọt lịm, thì ta sẽ chẻ ngươi ra làm củi nhóm lửa!”

Không ngờ đêm ấy, ta mộng thấy có kẻ đến dạy dỗ.

Người ấy thân mang hương đào phảng phất, mày mắt tuấn mỹ như vẽ. Vừa tới nơi đã giáng cho ta hai cái cốc đau điếng, miệng quát:

“Ngươi thật to gan, dám động đến bản tọa, còn dám đe dọa ư!”

Ngay cả cây đào mà Nhị thẩm trồng cách vách hai năm trước, năm nay cũng đã sai quả, từng trái đỏ hồng căng mọng, trông mà mê mẩn lòng người.

Ta thường sang nhà Nhị thẩm xem cây, vừa nhìn vừa than thở:

“Nhị thẩm, cây nhà thẩm trồng thế nào mà mới hai năm đã kết trái rồi vậy?”

Ta vừa nói vừa nuốt nước bọt, ánh mắt không rời mấy quả đào tròn trịa kia.

Nhị thẩm liếc ta một cái, nửa cười nửa trêu, đưa tay hái xuống một quả, thuận tay đưa cho ta:

“Ăn đi, con mèo nhỏ tham ăn. Cây này có gì đặc biệt đâu, chỉ là chôn xuống đất rồi tự nó mọc thôi mà.”

“Đa tạ Nhị thẩm!” – Ta mừng rỡ nhận lấy, dùng tay áo lau sơ, cắn một miếng lớn, thịt đào giòn ngọt, hương thanh mát lan nơi đầu lưỡi, ngon đến mức chẳng nỡ nuốt.

Dù đào ấy chưa chín hẳn, vị vẫn pha chút chua dịu, lại càng thêm sảng khoái.

Ta vừa ăn vừa nghĩ, mà càng nghĩ càng ấm ức:

“Cây đào già nhà ta cũng chôn dưới đất, trải bao năm rồi mà chẳng thấy kết nổi lấy một quả.”

Nghĩ đến đây, lòng ta lại thấy khó chịu.

Năm nào đến tiết hoa đào nở, khắp sân thơm ngát, ta cũng ngẩng đầu ngắm từng cánh hồng phấn lay động trong gió, trong lòng không khỏi mong chờ — mong rằng năm nay nó sẽ ra quả. Nhưng hết năm này qua năm khác, vẫn chẳng như ý nguyện.

Nhị thẩm lại nói:

“Ta nghe bà Vương kể, cây cỏ hoa mộc trên đời đều mang linh tính. Nghe được lời người nói cũng chẳng phải chuyện hiếm. Trước kia nhà bà ấy có một gốc hồng, suốt hai năm liền chẳng kết trái. Thế là bà Vương bèn vác dao bếp ra, đứng trước cây mà quát: ‘Nếu năm nay ngươi còn không kết quả, ta sẽ chặt ngươi làm củi!’

Ai ngờ sang năm, cây hồng kia lại sai trĩu trịt, quả đỏ đầy cành.”

Ta nghe mà trợn tròn mắt, đến miếng đào trong miệng cũng quên nhai.

“Thật có chuyện như thế sao?” — ta bán tín bán nghi hỏi.

Nhị thẩm mỉm cười, đáp gọn:

“Thử thì biết.”

2

Khi trở về nhà, trong sân trống trải chẳng một bóng người, đám huynh trưởng đều đã ra ngoài.

Ta đứng trước gốc đào già, trong lòng chợt vang lại lời của Nhị thẩm.

Bèn lật rìu lên, dùng mũi rìu gõ nhẹ vào thân cây, nghiêm giọng đe dọa:

“Nếu sang năm ngươi vẫn không kết cho ta mấy quả đào to tròn ngọt lịm, ta sẽ chẻ ngươi ra làm củi nhóm lửa!”

Gió thoảng qua lá đào xào xạc, dường như trong tiếng gió có lẫn một tiếng thở dài khe khẽ:

“…A…”

Ta giật mình, tự trấn an: Chắc là nghe nhầm thôi.

Cũng may trong nhà chẳng có ai, bằng không ta mà bị bắt gặp đang làm trò dọa cây, e rằng thể diện chẳng còn lại mấy. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến ta xấu hổ muốn chui xuống đất.

Tới chạng vạng, ta vừa dọn cơm xong thì mẫu t và hai huynh đã trở về. Ai nấy đều mệt mỏi rã rời, bụi đất phủ đầy vai áo.

Đại ca Lâm Nhạc vừa bước qua ngưỡng cửa đã cười hỏi:

“Muội muội hôm nay lại nấu món gì ngon thế?”

Ta vừa đáp vừa bưng cơm canh ra bàn:

“Hôm nay muội nấu cơm gạo nếp trộn hạt dẻ, thêm thịt gà núi xào đậu đất, rau bí xào tỏi, lại có cả canh đậu xanh Trời nóng thế này, ăn cho mát lòng giải nhiệt.”

Mẫu thân nhìn ta, trong mắt ánh lên nét yêu thương lẫn xót xa:

“Thanh Thanh thật đã lớn rồi. Trước kia đều do ta nấu nướng, giờ con lại làm thay. Nhưng thân con vốn yếu, lần sau cứ để ta làm, nghe chưa?”

Ta cười, đáp nhẹ:

“Con đâu thấy mệt, chỉ nấu chút cơm thôi mà.”

Mẫu thân khẽ thở dài, xoa đầu ta, lòng đầy thương cảm.

Thuở ta còn nhỏ, trong lúc mẹ bận việc đồng áng, ta nghịch ngợm trèo lên giếng chơi, trượt chân rơi xuống nước, suýt nữa mất mạng. Từ đó, thân thể ta yếu đi, mỗi khi đổi mùa đều hay nhức đầu, phát sốt.

Mẫu thân ta vì thế vẫn luôn tự trách, cho rằng chính bà đã sơ ý mà khiến ta thành ra thế. Từ đó, bao việc nặng trong nhà đều không cho ta động tay đến. Một đứa con gái nhà nông như ta, lại bị mẹ nuông chiều đến mức thành dáng vẻ yếu ớt như tiểu thư nhà quyền quý.

Từ đó về sau, hễ trời trở gió hay đổi mùa, ta lại đau đầu, sốt nhẹ. Tuy bản thân chẳng thấy là gì to tát, nhưng mẹ cứ mãi cho rằng ta chịu thiệt thòi, nên việc lớn nhỏ trong nhà đều chẳng để ta đụng tay vào.

Một đứa con gái nhà nông, rốt cuộc lại bị nuông chiều thành dáng vẻ tiểu thư khuê các.

3

Cơm tối chưa bao lâu, trời đã hoàn toàn buông tối.

Mẫu thân ta sớm đã nghỉ ngơi, hai huynh thì vẫn còn thắp đèn dùi mài kinh sử, chuẩn bị cho kỳ khảo thí năm nay.

Còn ta, ngồi trong phòng lật xem sách cũ. Cửa sổ bỗng bị gió thổi bật mở, một luồng hương đào nồng đậm theo gió ùa vào, cánh hoa mảnh như tơ, bay lượn lả tả, tựa như ngàn sợi phấn hồng vờn quanh ta.

Ta thoáng ngẩn người — kỳ lạ thay, hoa đào trong sân sớm đã tàn mấy tháng, sao lúc này lại còn rơi được cánh hoa?

Chưa kịp nghĩ nhiều, mí mắt ta dần nặng trĩu, cơn buồn ngủ ập đến, ta chìm vào mộng.

Lúc mở mắt ra, ánh trời rạng rỡ, ta thấy mình đang đứng dưới tán đào. Sương khói bảng lảng, hương hoa dìu dịu quyện trong gió, ấm mà mơ hồ.

Từng chuyện trước khi ngủ ta vẫn nhớ rõ, nên biết chắc rằng bản thân đang ở trong mộng.

Ta đảo mắt nhìn quanh, cảnh vật trong mơ thực đến lạ lùng — cây đào trước mặt tỏa hương như có linh khí, hoa nở rực rỡ, từng cánh hồng lay động ánh sáng.

Đúng lúc ấy, từ sau thân cây, một bóng người thong thả bước ra — thân mang hương đào thoang thoảng, áo choàng phiêu dật, dung nhan tựa ánh trăng đêm xuân…

Từ sau gốc đào, một nam nhân vận áo gấm sắc hồng phấn chậm rãi bước ra.

Không hiểu vì sao, ta nhìn mãi vẫn chẳng thấy rõ dung nhan hắn. Dường như có một tầng sương mỏng che phủ, khiến gương mặt kia vừa xa vừa gần, vừa như thực, lại tựa mộng.

Hắn đi tới, đứng đối diện ta. Hương hoa đào thoảng quanh, phảng phất giữa gió, len lỏi trong hơi thở, khiến lòng ta thoáng ngây dại.

Ta còn đang mơ hồ, đã bị hắn búng cho hai cái vào trán — đau đến choáng váng.

Giọng nam nhân trầm thấp, mang chút ý cười lại ẩn vài phần giận dữ:

“Ngươi thật to gan! Ngay cả bản tọa mà cũng dám động vào, ngươi muốn làm loạn sao?”

Ta sững người. Trong đầu chợt vụt qua chuyện ban ngày ta dọa chặt cây đào, kết hợp với cảnh mộng quái dị này, ta kinh hãi đến lắp bắp:

“Ngươi… ngươi là… cái cây đào ấy?”

Nam nhân cong môi, giọng vừa lười nhác vừa châm chọc:

“Chính là ta. Sao nào? Chỉ vì ta không kết quả mà ngươi đã muốn chặt ta làm củi? Thật là một tiểu nương hung hăng.”

Hắn cúi đầu nhìn ta, khoảng cách giữa hai người gần đến mức ta có thể nghe rõ hơi thở hắn hòa cùng mùi hương hoa ngọt ngào.

Ta nuốt nước bọt, lắp bắp nói:

“Nếu… nếu ngươi là tinh linh của cây đào, thì việc kết quả vốn là lẽ tự nhiên. Nhà ta bao đời chăm sóc ngươi, ta từ nhỏ đã tưới nước bón phân, ngươi kết cho ta mấy quả để đền đáp cũng là chuyện nên mà…”

Giọng ta càng nói càng nhỏ, bởi ánh mắt hắn ngày càng gần, hương đào càng nồng, khiến tim ta loạn nhịp, chẳng phân rõ là sợ hãi hay xao động.

Giọng ta càng lúc càng nhỏ, càng nói càng thấy ngượng, bởi từ nhỏ đến lớn ta chưa từng đứng gần một nam nhân xa lạ như thế. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở chạm vào nhau, khiến tim ta đập loạn, tay chân luống cuống.

Nghe ta nói xong, nam nhân kia trầm mặc một lát, giọng nói bỗng mang theo ý cười lạnh lẽo:

“Dưỡng ta? Ha… một tiểu nha đầu như ngươi biết thế nào là dưỡng ư?”

Chưa kịp phản ứng, hắn khẽ phất tay áo, trước mắt ta tối sầm lại — ý thức liền tan biến.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)