Chương 7 - Câu Chuyện Ly Hôn Không Ngờ

12

Bằng lái xe của tôi ở Hồng Kông không được phép sử dụng trực tiếp.

Những ngày này để tiện cho tôi đi lại, Tống Kỵ Bạch đều cho người đưa đón.

Hôm diễn ra buổi đấu giá, tôi may mắn cực kỳ, hầu như chẳng tốn công đã đấu được viên hồng ngọc mình muốn.

Làm xong thủ tục, tài xế hỏi tôi muốn đi đâu.

Tôi không do dự đáp: “Núi Thái Bình.”

Vừa muốn tìm chút cảm hứng, cũng muốn sắp xếp lại suy nghĩ.

Tôi tùy ý chọn một chỗ nghỉ chân chờ ngắm hoàng hôn, tay ôm cốc cacao nóng, vừa làm ấm người nhưng cũng hơi ngấy.

Tôi mới ngồi chưa lâu, cacao còn chưa uống hết thì sau lưng đã vang lên giọng Tống Kỵ Bạch.

“Lạnh không?”

“Cũng tạm.”

Cả hai cùng mở miệng, anh ấy giơ tay ra hiệu nhường tôi nói trước.

Tôi hỏi: “Cậu mệt không?”

Anh ấy nhìn xa xăm về phía hoàng hôn cười: “Không mệt.”

Thật ra tôi không chỉ muốn hỏi mấy hôm nay có mệt không, mà muốn hỏi anh ấy mấy năm nay có mệt không.

Hôm qua dì Tống hẹn tôi ăn tối.

Năm thi đại học xong, dì vội vã đưa Tống Kỵ Bạch đi, còn tôi vì chuyện gia đình mà lỡ mất cơ hội tiễn họ.

Lâu không gặp, khóe mắt dì nhiều thêm mấy nếp nhăn nhưng nét dịu dàng xinh đẹp vẫn không đổi.

Dì là người rất hoài niệm.

Những thứ hồi bé của tôi dì còn giữ nguyên.

“Đây là giấy khen tiếng Anh đầu tiên của con, con nói cảm ơn dì dạy tiếng Anh nên tặng dì, còn viết thêm tên dì lên đó.”

“Còn cuốn sách này là giải thưởng con với Tiểu Tống đi làm hoạt động xã hội về được.”

“Nó hồi đó tối nào cũng đọc gần như thuộc lòng luôn.”

Dì Tống vừa lau khung ảnh vừa hơi ngại ngùng kể:

“Dì với ba Tiểu Tống quen nhau hồi du học. Cưới rồi mới biết nhà anh ấy ở Hồng Kông giàu có mà lắm quy tắc.”

“Dì không chịu nổi nên ly hôn, một mình về Bắc Kinh.”

“Hồi đó sức khỏe kém, ba tháng sau mới biết có Tiểu Tống. Làm mẹ đơn thân ngần ấy năm, giờ nhìn lại dì cũng không thấy mệt.”

“Năm các con thi đại học, ông nội Tiểu Tống bệnh nặng, ông ấy năn nỉ dì, nên mẹ con dì vội vã về Hồng Kông.”

“Kết quả ông già đó sống dai không chết, còn tống Tiểu Tống sang Anh. Nhà lúc đó nghèo lắm, không về tìm con được. Sau này mới nghe tin tức của con là thấy thiệp mời cưới.”

“Tiểu Tống vốn tính thi xong đại học sẽ tỏ tình với con, đều tại ông già chết tiệt đó hại lỡ mất bao nhiêu năm.”

Dì Tống chắc nghĩ tôi giờ đã ly hôn, sang Hồng Kông du lịch cho khuây khỏa.

Dì muốn an ủi tôi nhưng lại sợ nói hớ, đành lôi con trai ra làm mồi.

“Vãn Tinh, con mà buồn quá thì chơi với con trai dì đi. Nó ngần ấy năm không yêu ai, mấy mối xem mắt cũng hỏng hết.”

“Nó còn nguyên đấy.”

Mặt tôi đỏ bừng vội xua tay.

Dì lại hạ giọng bảo: “Không bệnh gì đâu, cứ chơi đi.”

Càng ngượng hơn.

Hồi ức kết thúc, tôi nghiêng đầu nhìn nghiêng gương mặt Tống Kỵ Bạch.

Ánh chiều phủ lên mặt anh ấy, dễ khiến người ta nhớ lại ngày xưa.

Tôi bảo anh ấy đi nhổ hai cọng cỏ, chơi trò đấu cỏ hồi nhỏ.

Anh ấy nói tôi trẻ con, còn bảo tôi hiếu thắng.

“Lần nào chơi với cậu, sắp thắng thì cậu giật nát cỏ của tớ, chơi chán thật.”

“Đúng đó, ai cũng nói tớ hiếu thắng,” tôi cúi đầu nhìn mũi giày, “nên tớ nhất định phải thắng Lục Tự Nam, không để bị anh ta túm được nhược điểm trong vụ ly hôn!”

Tống Kỵ Bạch nghe hiểu ý tôi.

“Muốn tớ giới thiệu cho cậu luật sư giỏi không.”

“Không cần, luật sư của tớ cũng rất giỏi.”

Tôi đứng lên đi vài bước, quay đầu gọi anh ấy: “Đi thôi, đưa tớ về khách sạn, tiện ngồi thử chiếc xe thể thao mới của cậu luôn.”

Anh ấy cúi đầu lầm bầm: “Gì mà thiếu gia chứ.”

13

Trước cửa khách sạn, Tống Kỵ Bạch không xuống xe.

Chúng tôi chỉ đơn giản vẫy tay hẹn lần sau gặp lại.

Thang máy đang chuẩn bị đóng, Lục Tự Nam đột nhiên xuất hiện.

Tôi không biết anh ta tìm được tôi kiểu gì, chỉ thấy anh ta chắc điên rồi.

Lên đến tầng tôi ở, anh ta dùng sức không thể chống lại lôi tôi ra ngoài, kéo về phía lối thoát hiểm.

Trong ánh sáng mờ, anh ta kẹp tôi trong cánh tay, như con chó bị bỏ rơi dí sát trán tôi, hít ngửi mùi trên người tôi.

“Vui không, Vãn Tinh, sao không nói thật với anh?”

“Không phải nói sang Hồng Kông công tác à? Sao cậu ta lại đưa em về khách sạn?”

“Vãn Tinh, anh muốn nhốt em lại, nhốt ở nơi chỉ có anh tìm thấy. Như vậy chúng ta lại như trước kia.”

Tôi vất vả lắm mới rút được một tay ra, lập tức tát cho anh ta hai cái.

Hỏi: “Anh tỉnh chưa?”

Anh ta xoa mặt, chốc sau trở lại bình tĩnh, đứng thẳng người: “Chuyển nhà? Gặp bạn cũ? Vãn Tinh, chơi đủ rồi thì về đi.”

Có lẽ trước đây tôi dễ dỗ quá, khiến anh ta ảo tưởng rằng chuyện lớn cỡ nào cũng chỉ cần dỗ vài câu là xong.

Anh ta nắm tay tôi đặt lên mặt mình.

Như làm nũng: “Dạo này em đánh anh đau thật đấy, mặt anh vẫn còn rát.”

“Anh biết em để ý mấy chuyện đó, anh với… Ôn Kiều, đều là chuyện cũ. Cho cô ta làm đại diện chỉ để kiếm ít tiền thôi, em đừng chấp nữa được không, vợ?”

Tôi rút tay về.

“Không phải chấp, mà là thứ vốn dĩ thuộc về tôi. Lục Tự Nam, anh thông minh vậy chắc hiểu tôi không đùa đâu, đừng có tiếp tục giả điên viện cớ cho chuyện anh cặp bồ nữa.”

Lục Tự Nam đứng yên tại chỗ.

Anh ta lấy điện thoại ra bấm vài cái.

“Chuyến bay trưa mai, em nhất định phải về nhà với anh.”

Trước khi đi, anh ta nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

Còn tôi móc điện thoại ra báo công an: “Anh ơi, tôi bị đánh.”

14

Nhờ phúc của Lục Tự Nam, tôi cũng coi như được ngắm cảnh đêm Hồng Kông thật muộn.

Trong đồn cảnh sát, luật sư của Lục Tự Nam luôn biện hộ rằng đây chỉ là mâu thuẫn gia đình, nhưng camera khách sạn lại chiếu rõ rành rành anh ta mới là kẻ dùng bạo lực.

Luật sư Tống Kỵ Bạch mời thay tôi truyền đạt ý kiến của tôi.

Tôi nói: “Cứ kéo dài đi, để anh ta chưa thể quay về trong nước ngay.”

Nhà họ Lục thừa bản lĩnh kéo anh ta ra.

Còn tôi, phải tranh thủ từng giây trở về dạy dỗ con chó mà anh ta nuôi.

Tôi mua chuyến bay sớm nhất về Bắc Kinh.

Lúc máy bay cất cánh, tôi công bố lá thư luật sư yêu cầu bà Ôn Kiều hoàn trả tài sản trong hôn nhân và xin lỗi công khai vì vu khống tôi.

Vừa hạ cánh, tôi đã cùng luật sư xác nhận thông tin, nộp hồ sơ khởi kiện.

Ban đầu, Ôn Kiều không mấy để tâm đến thư luật sư và giấy triệu tập của tòa án.

Cô ta vẫn bình tĩnh tham dự đủ loại hoạt động, thậm chí còn chủ động nhắc đến chuyện này khi phỏng vấn.

“Trước đây tôi và cô Hướng đều học thiết kế. Làm thiết kế ghét nhất là bị đạo nhái, bị cướp mất thứ vốn dĩ thuộc về mình.”

“Nhưng rõ ràng, cô Hướng thường xuyên làm thế.”

Khi sự việc lan ra, trên mạng dần bùng lên trào lưu #ChửiHướngVãnTinh.

Nhưng tất cả chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.

Họ càng chửi, cảm hứng của tôi càng dồi dào.

Viên hồng ngọc đó tôi thiết kế thành mặt trời rực rỡ lúc bình minh, xung quanh đính bốn đến năm viên kim cương cùng tông màu, tạo dáng nâng đỡ như cánh hoa.

Báo cáo