Chương 3 - Câu Chuyện Đằng Sau Những Tờ Đề Thi
“Cái loại như Lý Thắng Nam ấy, nấu ăn còn chẳng biết, sao bằng mẹ ngày nào cũng nấu bữa ăn dinh dưỡng cho mày.”
“Cô ta ăn mặc như dân du côn, không biết đã cắm cho bố mày bao nhiêu cái sừng rồi, đúng là loại mẹ kế độc ác.”
“Giờ mày chỉ cần nhận sai, hứa sau này không giả bệnh nữa, mẹ sẽ đón mày về nhà.”
Cô ta nói mỗi một câu, người tôi lại run rẩy thêm một phần.
Những lời thế này, tôi đã nghe hàng trăm lần rồi.
Không biết lấy đâu ra can đảm, tôi bỗng phản bác lại:
“Dì Nam biết nấu ăn, dì ấy không phải dân du côn, chị cũng sống rất tốt.”
Tôi biết thế nào là du côn.
Dì Nam chỉ là ăn mặc có phần thời trang, nhưng tôi nhìn ra được, dì ấy không phải người xấu.
Mẹ tôi im lặng một giây, rồi đột nhiên hét ầm lên:
“Mày nói nhảm! Con người cô ta tao còn không rõ chắc? Nếu không vì cô ta, bố mày đã chẳng ly hôn với tao!”
“Giang Vi Vi, mày giống y như chị mày, vô ơn bạc nghĩa, nhận giặc làm mẹ!”
“Cô ta bây giờ giả vờ hiền lành đấy! Ai mà muốn nuôi con người khác? Chờ thêm vài hôm, mày sẽ thấy bản chất thật sự, rồi sẽ biết chỉ có mẹ ruột mới thật lòng thương mày!”
“Đến lúc đó mày cầu xin mẹ đón về, mẹ cũng mặc kệ! Mày có chết ngoài đó cũng đáng!”
Cổ họng tôi nghẹn lại, phải cố lắm tôi mới có thể mở miệng:
“Mẹ… mẹ cảm thấy, mạng sống của con và chuyện học hành, cái nào quan trọng hơn?”
“Đương nhiên là học hành! Mày muốn lấy cái chết ra uy hiếp mẹ đúng không? Nếu mày dám chết, thì cứ chết đi!”
Bà ta cúp máy. Tay tôi run đến mức không cầm nổi điện thoại.
Trên bàn có một con dao gọt trái cây. Tôi đưa tay định cầm lấy.
Nhưng rồi lại sực nhớ — đây không phải nhà mình, tôi không thể chết ở đây. Sẽ gây phiền phức cho họ mất.
Tôi bước ra đến cửa bếp, không dám ngẩng đầu nhìn dì Nam.
“Dì Nam, con ra ngoài mua chút đồ… chắc về hơi trễ… dì đừng lo cho con.”
Dì Nam đang bận đến toát mồ hôi, vẫn không quên dặn dò:
“Đi đi, cẩn thận đấy nhé!”
4
Tôi đến một cây cầu nổi tiếng trên đường đi học.
Ngồi xuống bên thành cầu.
Trước đây mỗi lần đi học, tôi luôn tưởng tượng được ngồi ở đây, hứng gió sông, nghe nhạc, thư giãn một chút.
Nhưng mẹ tôi thì chưa bao giờ dừng lại.
Bà luôn tranh thủ thời gian để thuyết giảng:
“Ngồi bên cầu có gì hay? Thời gian đó thà về nhà đọc thêm vài trang sách còn hơn. Đợi mày thi đậu đại học rồi, muốn ngồi bao lâu cũng được.”
“Đừng suốt ngày nghĩ đến mấy thứ vô bổ. Thoải mái là đặc quyền của kẻ vô dụng.”
Dần dần, tôi cũng không còn nhắc đến chuyện đó nữa.
Nước dưới cầu rất trong, tiếng chảy róc rách nghe thật dễ chịu.
Ngay lúc tôi nhảy xuống, một bàn tay bất ngờ kéo lấy cánh tay tôi.
“Con gái, sở thích này không được đâu. Món đang nấu mà cháy thì dì xử con đấy.”
Ngẩng đầu lên, là khuôn mặt lo lắng của dì Nam và đôi môi trắng bệch của bố tôi.
Họ kéo tôi lên khỏi thành cầu, điều bất ngờ là — không có một lời trách mắng nào.
Bố tôi làm tài xế, dì Nam đưa tôi lên xe, hành xử như thể chưa có chuyện gì xảy ra:
“Con gái à, nếu muốn ngắm cảnh thì ăn xong cả nhà mình đi cùng con. Lúc đó làm ít đồ nướng, uống tý bia. À mà con biết uống bia không đấy?”
Tôi lắc đầu.
Đừng nói là uống, ngay cả mùi bia tôi còn chưa từng ngửi.
“Không biết cũng không sao, dì lấy cho con lon coca. Con chỉ cần tận hưởng là được rồi.”
Bố tôi như người tung hứng trong vở kịch, lúc thì “ừm”, lúc thì “đúng đúng đúng”.
Thực ra, tôi gần như chẳng còn ký ức gì về bố nữa.
Mười năm trước, bố ra nước ngoài học thêm, rồi ly hôn với mẹ.
Mẹ giành được quyền nuôi cả tôi và chị.
Ban đầu mẹ cố gắng chăm cả hai đứa, nhưng rồi cũng bắt đầu đuối sức.
Lấy lý do cần tạo điều kiện học tập tốt hơn cho chị, mẹ gửi tôi về quê sống với bà ngoại.
Một đi là bảy năm.