Chương 1 - Cành Vàng Lá Ngọc Bất Hạnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Một tháng trước khi lâm bồn, ta biết được phu quân muốn nạp một kỹ nữ thanh lâu vào cửa.

Bằng hữu khuyên hắn:

“Ngươi chắc chắn muốn vào đúng ngày Quận chúa Thanh Uyển sinh nở mà nạp tiểu thiếp sao, chuyện này có thích hợp không?”

“Ngươi thích Thanh Loan thì cứ nói thật với quận chúa là được, sao phải giấu giếm nàng ấy?”

Quan nhân dè dặt đáp:

“Thanh Loan nay đã có thai, ta không thể phụ bạc nàng, phải cho nàng một danh phận.

Thanh Uyển tính tình cứng cỏi, năm xưa ta cưới nàng, từng hứa một đời một đôi. Nay ta bội ước, nàng ắt sẽ làm ầm lên.

“Chi bằng nhân lúc nàng lâm bồn, nhất thời không thể phản đối, liền đón Thanh Loan nhập môn.”

Chỉ cần việc đã rồi, lấy phong thái tiểu thư khuê các của nàng, cũng chỉ có thể thể diện mà nhẫn nhịn.”

Ta lặng lẽ không nói, giả vờ không hay biết, xoay người rời đi.

Ngày lâm bồn, trong phủ giăng đèn kết hoa.

Khách khứa nô nức chúc mừng hắn song hỷ lâm môn, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng hô:

“Thánh chỉ đến, Tiêu Hành tiếp chỉ!”

Vừa khéo, phù thúc mệnh đã tới!

…………..

Ta khẽ ra hiệu cho nha hoàn Phỉ Thúy im lặng, len lén bước đến bên song cửa.

Bên trong, vẫn là thanh âm của Triệu Thế Huyền – công tử Lễ bộ Thượng thư:

“Tiêu Hành, quận chúa tuy là cành vàng lá ngọc, nhưng cũng không phải người không thông tình đạt lý.

Ngươi giấu giếm như vậy, đợi đến ngày nàng sinh nở rồi đột nhiên làm khó, chẳng phải bức ép nàng sao?”

Thanh âm Tiêu Hành vang lên, mang theo mảy may thờ ơ:

“Thế Huyền, ngươi nghĩ nhiều rồi. Thanh Uyển nay thân thể nặng nề, tinh thần mệt mỏi, đâu còn tâm trí quản việc này?

Huống hồ, ta đã hỏi thái y, thai nhi trong bụng Thanh Uyển mười phần thì chín là nữ hài.

Còn Thanh Loan… nàng mang long thai nam tử. Ta Tiêu Hành há có thể để trưởng tử chịu uất ức? Danh phận này, tất phải cho nàng.”

Giọng Triệu Thế Huyền trĩu nặng lo lắng:

“Đối phương rốt cuộc là quận chúa chính thất của Thân vương, ngươi làm vậy, vương gia cùng thế tử nếu biết…”

Tiêu Hành khẽ cười, lộ vẻ tính toán:

“Không ngại. Nhạc phụ cùng đại cữu ca đều ở Nam cương chinh chiến, không ba năm năm ắt chẳng thể trở về.

Đợi bọn họ hồi kinh, việc đã thành định cục. Thanh Uyển chịu nhận rồi, bọn họ dù đau lòng nữ nhi, vì thể diện vương phủ cùng tiền đồ của ngoại tôn nữ, cũng chẳng tiện nói thêm điều gì.”

Thì ra là vậy.

Hàn ý lan tràn khắp thân thể ta.

Hắn quả thật liệu định cha huynh ta xa nơi biên ải, không người chống lưng cho ta, mới dám nhục ta như thế.

Phỉ Thúy phẫn nộ, định xông vào lý luận, nhưng bị ánh mắt ta ngăn lại.

Triệu Thế Huyền dường như vẫn chưa yên tâm, tiếp tục khuyên nhủ:

“Vạn nhất, ta chỉ nói vạn nhất thôi, quận chúa tính khí cương liệt, chẳng chịu cúi đầu thì sao?”

Tiêu Hành bật cười khinh khỉnh, giọng điệu chan chứa tự tin:

“Không đâu. Thế Huyền, ngươi chẳng hiểu Thanh Uyển.

Nàng yêu ta đến vậy, thuở ta chỉ là bạch y tiến sĩ, nàng còn dám phản kháng Thân vương, lấy cái chết bức bách mà gả cho ta.

Nay ta đã là quan tứ phẩm, lại đối đãi với nàng ngàn điều chiều chuộng, vạn phần thương yêu, nàng sao nỡ rời bỏ ta?”

Hắn ngừng một lát, trong thanh âm còn xen chút khinh miệt thương hại.

“Nàng kia, thoạt nhìn tưởng lạnh nhạt, kỳ thực lại mềm lòng vô độ. Ngươi chỉ tùy tiện hái cho nàng một đóa dại hoa, nàng cũng trân trọng giữ như bảo vật, dễ dỗ dành lắm.”

hay cho câu “dễ dỗ dành lắm”!

Thì ra một mảnh chân tâm của ta, rơi vào mắt hắn lại hóa thành rẻ rúng đáng cười đến vậy.

Phỉ Thúy xót xa nhìn ta, vội đỡ ta, chẳng để ta ngã quỵ.

Ta hít sâu một hơi, khẽ mấp máy môi vô thanh:

“Đi.”

Mới trở về phòng chưa bao lâu, Tiêu Hành đã tới.

Trên mặt hắn mang theo nụ cười ôn nhu quen thuộc, trong tay cầm một tờ giấy trải vàng.

“Thanh Uyển, ta đến là muốn thương lượng cùng nàng, đặt cho hài tử một cái tiểu danh. Ta nghĩ ra mấy cái, nàng xem thích cái nào?”

Hắn đưa giấy ra, bên trên đều là “Châu Nhi”, “Ngọc Thư”, “Uyển Uyển”… toàn là danh tự con gái.

Ta ngẩng mắt nhìn hắn.

“Quan nhân rốt cục nhớ ra phải đặt tên cho con rồi ư? Xem ra đã chắc mẩm trong bụng ta tất là thai con gái?”

Sắc mặt Tiêu Hành thoáng khựng lại, lộ một tia bối rối.

“Đừng nói càn! Chỉ là thái y nói e rằng là con gái, ta mới nghĩ trước mấy cái tên nữ hài. Là ta suy xét chưa chu toàn.”

Hắn nói xong, vội vàng từ trong tay áo lấy thêm một tờ giấy khác.

“Con trai ta cũng đã nghĩ ra mấy cái, nàng xem thử.”

Ta tiếp lấy, mục quang lướt qua cuối cùng dừng lại nơi hai chữ “Tường Định”.

Ta biết, đời sau trong gia phả Tiêu thị, hàng chữ chính là chữ “Tường”.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)