Chương 3 - Cánh cửa thời gian trở lại
05
Tôi chạy đến soi gương một cái, may là không để lại dấu vết gì.
Nhưng không hiểu sao trong lòng cứ thấy chột dạ.
Đúng lúc gần đến giờ tan làm của Lục Kỳ Uyên, tôi thay đồ rồi chuẩn bị đi đón anh.
Tầng cao nhất yên tĩnh lạ thường, ai cũng cúi gằm mặt, hận không thể biến mất luôn.
Tôi đi một mạch đến cửa văn phòng anh mà không ai phát hiện.
“Bây giờ vẫn chưa tìm ra cái tên đàn ông đó là sao?”
Giọng của Lục Kỳ Uyên vang lên. Tay tôi vừa định gõ cửa lập tức khựng lại.
Tôi lùi sang một góc, tiếp tục nghe lén.
“Hắn chắc chắn trẻ hơn tôi. Vợ tôi mê ngoại hình, mấy thằng xấu khỏi cần xét.”
Giọng thư ký Hình run rẩy.
“Boss, đây là toàn bộ những người vợ anh từng tiếp xúc gần đây rồi. Thật sự không có ai như anh nói cả…”
“Có khi nào anh căng thẳng quá nên suy nghĩ hơi nhiều?”
Cơn giận của Lục Kỳ Uyên như đang đè nén tận cổ họng, nhưng anh vẫn cố kìm nén:
“Không thể nào. Cảm giác của tôi không sai được.
Trước đây trong mắt cô ấy chỉ có tôi,
nhưng bây giờ, tôi thấy rõ… trong mắt cô ấy có một người đàn ông khác.”
“Em nói xem, cô ấy giấu hắn kỹ như vậy… là vì hắn trẻ hơn tôi sao?
Có phải là vì tôi đã già rồi không?”
“Đúng vậy, tôi đã ba mươi tuổi… tôi không thể quay ngược thời gian được nữa.”
Thư ký Hình tuy nhát gan nhưng mồm thì đúng là không cứu nổi:
“Boss, anh đi khám chưa? Dạo này anh nói chuyện cứ như… sắp mãn kinh vậy đó.”
Lục Kỳ Uyên không nhịn được nữa, đập đống hồ sơ xuống đất.
“Nhất định có người đó! Đi điều tra! Dù phải tốn bao nhiêu cũng phải moi ra!”
Thư ký xoay người định đi thì lại bị gọi quay lại.
Lục Kỳ Uyên nhắm mắt, giọng anh nghe như bất lực xen lẫn tuyệt vọng:
“Đừng để vợ tôi biết.”
Thấy thư ký sắp ra, tôi vội chạy lại trước cửa giả vờ như mới đến.
Thư ký nhìn tôi, sững người một chút rồi lập tức tươi cười đi theo sau mở cửa.
Trước khi mở còn cố ý gõ cửa, hô to:
“Boss, vợ anh đến rồi.”
Xong mới vui vẻ quay người rời đi.
Bên trong, Lục Kỳ Uyên đã khôi phục vẻ đạo mạo thường ngày.
Nếu không phải tận mắt nghe thấy, tôi cũng nghi ngờ mọi chuyện là do mình tưởng tượng.
Anh đứng dậy, tôi theo phản xạ vội giải thích:
“Em tới đón anh tan làm.”
Lục Kỳ Uyên khẽ cười, giọng có chút tự giễu:
“Vì cảm thấy có lỗi nên mới đột nhiên quan tâm thế này?”
Khoảng cách giữa hai người vẫn còn xa, tôi chỉ thấy miệng anh mấp máy.
“Hả? Anh nói gì cơ?”
Lục Kỳ Uyên nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc:
“Không có gì, anh còn vài việc phải xử lý. Em vào phòng nghỉ ngơi một lát nhé.”
Tôi không từ chối. Lúc này, tôi cũng cần bình tĩnh lại.
Nằm trên giường nghỉ, đầu óc tôi rối như tơ vò.
Lục Kỳ Uyên… vậy mà nghi ngờ tôi ngoại tình.
Từng ấy năm, tôi chỉ yêu mình anh.
Nếu không phải gặp được anh, có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng định kết hôn.
Anh xuất hiện đúng lúc tôi mệt mỏi nhất, rơi vào giai đoạn tệ hại nhất.
Khi đó tôi đang nằm dưới đất sau tai nạn xe,
anh bước vào tầm nhìn của tôi ngược sáng như thiên thần.
Câu đầu tiên anh nói là:
“Tôi đang khởi nghiệp, nợ ngân hàng vài triệu, nếu cô định ăn vạ thì tôi kéo cô chết chung.”
Không biết có phải đầu bị đập hỏng không, lúc đó tôi thấy quanh anh như có sao trời.
Khoảnh khắc ấy in sâu vào tâm trí tôi mãi.
Tỉnh lại tôi đã vẽ ngay bức tranh “bánh răng số phận” mở đầu cho tất cả.
Từ hôm đó, mọi thứ như mở lối — sự nghiệp thăng hoa không ngừng.
Không ai lại không yêu nàng thơ của mình,
tôi làm sao có thể phản bội người ấy được chứ?
Tất nhiên, yêu Lục Kỳ Uyên 23 tuổi không tính — đó là bản năng thôi!
Tôi nhớ lại mấy chuyện mấy ngày trước,
để anh hiểu lầm chắc là do tôi nói năng hơi bốc đồng, không cân nhắc kỹ.
Tối nay về nhà, tôi sẽ xin lỗi anh đàng hoàng.
Chỉ là… chuyện tôi xuyên về bảy năm trước, liệu anh có tin không?
06
Tôi còn chưa kịp đợi Lục Kỳ Uyên tan làm thì đã bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Đúng là lú quá rồi, hôm nay là hạn nộp bản thảo!
“Lục Kỳ Uyên, em còn việc phải làm, em về trước đây.”
May mà trước đó tôi cũng đã vẽ gần xong rồi.
Nộp bản thảo xong, tôi từ phòng làm việc bước ra thì đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của Lục Kỳ Uyên.
Cái dáng lén lút lạ thường, trông như đang làm chuyện mờ ám.
Tôi lặng lẽ đi theo anh vào phòng,
và khi thấy cảnh tượng trước mắt, tôi trợn tròn mắt.
Oa… màu hồng. Tôi còn chưa dám mua đồ màu hồng cho phiên bản trẻ của anh nữa là.
Tôi vừa sững người vừa thấy nhói lòng —
người như Lục Kỳ Uyên 30 tuổi, luôn kiêu ngạo như thế,
vậy mà chỉ vì thấy mình không còn trẻ, lại làm đến mức này.
Tôi vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau.
“Lục Kỳ Uyên, em yêu anh. Em chỉ yêu mình anh.”
“Anh tin.”
Giọng anh khàn khàn, mang theo chút uất ức.
Tôi không nhịn được ngẩng lên nhìn anh.
Người ta nói, tự ti là “phẫu thuật thẩm mỹ” tốt nhất của đàn ông quả không sai.
Tự ti, cảm giác yếu đuối, cộng thêm đồ ngủ gợi cảm —
ba yếu tố tưởng chẳng bao giờ xuất hiện cùng nhau, giờ lại đồng loạt xuất hiện trên người anh.
Đau lòng thì đau lòng, nhưng việc quan trọng vẫn phải làm.
Chuyện cần giải thích để sáng mai nói cũng chưa muộn.
Trước khi đi ngủ, tôi còn dặn anh kỹ lưỡng:
“Sáng mai nhớ gọi em dậy nhé, em có chuyện cần nói với anh.”
Anh gật đầu đồng ý, tôi mới yên tâm ngủ.