Chương 2 - Cánh cửa thời gian trở lại

03

Lưng tôi lạnh toát, cứng đờ như bị đóng băng tại chỗ.

“Tôi… cái đó là mua cho tôi mà, đồ đôi đó, chắc nhân viên lấy nhầm kiểu nam nữ…”

Nói xong câu đó tôi mới cảm thấy mình như sống lại.

Lục Kỳ Uyên vẫn giữ gương mặt lạnh tanh, ánh mắt như đang soi từng câu tôi nói.

Đáng lẽ nên thấy căng thẳng, vậy mà tôi lại ngẩn người nhìn chằm chằm khuôn mặt anh.

Đúng, đúng rồi, chính là ánh mắt này — khí chất kiểu daddy bá đạo!

Tôi không nhịn được ôm lấy cổ anh, hôn một cái thật kêu.

“Chính là ánh mắt này đó! Nhìn vào phát là mê liền! Em có cảm hứng rồi, em đi vẽ đây!”

Vừa nghe tôi định làm việc, Lục Kỳ Uyên vô thức buông tôi ra.

Nhưng rồi như nhớ ra điều gì, anh lại kéo tôi về ôm vào lòng:

“Tối mai, anh muốn thấy cái thứ mà em nói là ‘lấy nhầm’ đó.”

Tôi ậm ừ gật đầu lấy lệ, rồi vội vàng chạy vào thư phòng, sợ mất cảm hứng.

Vừa ngẩng đầu đã bảy tiếng trôi qua.

Không phải khoe chứ, bức này vẽ ra chắc chắn lại là một siêu phẩm.

Tôi chỉnh sửa vài chi tiết, thế là thức xuyên luôn đêm.

Tôi còn chẳng nhớ rõ đã quay về giường thế nào, đến lúc tỉnh lại thì trời đã chiều.

Còn ba tiếng nữa là Lục Kỳ Uyên tan làm, tôi thay đồ rồi lập tức chạy ra ngoài.

Sau khi lượn mấy cửa hàng, cuối cùng cũng mua được mẫu nữ giống giống.

May mà về nhà trước anh một bước.

Vừa mở cửa, tôi đã bị ôm chầm lấy.

“Vợ ơi, sao giờ mới về…”

Nghe tiếng gọi “vợ ơi” dịu dàng đó, tôi biết ngay — đây là Lục Kỳ Uyên 23 tuổi!

Tôi suýt khóc vì vui mừng.

Trốn tránh tuy hèn nhát, nhưng có hiệu quả!

Tôi ôm chặt lấy anh:

“Hu hu hu, vẫn là em trai Lục Kỳ Uyên của em đáng yêu hơn!”

Phía sau lưng, gương mặt Lục Kỳ Uyên hơi cứng lại.

Anh vừa động đậy một chút, cái túi đựng đồ dưới chân bị đá đổ.

Đồ bên trong lăn ra ngoài.

Lục Kỳ Uyên nhanh tay nhặt lên, vừa nhìn rõ món đồ là gì thì cả người sững lại.

“Vợ ơi, sao tự nhiên em lại mua loại đồ thế này… Là phần thưởng kỷ niệm 100 ngày cưới hả?”

“Ờ… ừm.”

Tôi gượng cười, trong lòng thì nước mắt chảy thành sông.

Đáng lẽ đây là phần thưởng dành cho tôi mới đúng!

Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ đẹp trai của cậu chồng trẻ, cuối cùng vẫn quyết định… đánh cược.

Tôi lùi ra khỏi vòng tay của anh.

“Em ra ngoài chút.”

“Đêm nay… còn về không?”

Tôi trong đầu đang vạch sẵn đường đi nhanh nhất, miệng tiện tay đáp lại:

“Em sẽ cố.”

Phía sau, sắc mặt Lục Kỳ Uyên đã trắng bệch.

Anh mở điện thoại ra xem — hình nền là ngày kỷ niệm cưới, giờ đã nhảy sang ngày thứ 101.

Tôi lúc đó còn hào hứng đầy mình mà lao ra cửa, quên mất rằng… đây là bảy năm trước.

Tôi chạy đi lục tung mấy cửa hàng, cuối cùng cũng mua được bộ đồ khiến tôi hài lòng.

Trước khi mở cửa, tôi hít sâu mấy hơi.

Tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì cửa đã bị mở ra từ bên trong.

Lục Kỳ Uyên đứng đó, như một chú cún lớn bị thương, cúi đầu ôm chầm lấy tôi,

cả cơ thể vạm vỡ gần như đè lên người tôi.

Tôi thở phào — may là cậu em Lục Kỳ Uyên.

Anh không nói một lời, chỉ càng ôm tôi chặt hơn.

“Anh sao vậy? Em làm anh đợi lâu quá à? Là vì…”

Lời còn chưa nói hết thì đã bị Lục Kỳ Uyên hôn chặn lại.

“Anh không muốn nghe…”

04

Trước khi Lục Kỳ Uyên vào phòng tắm, tôi đưa túi giấy cho anh.

“Baby, mặc thử bộ này được không?”

Lục Kỳ Uyên liếc qua một cái rồi gật đầu cái rụp.

“Được mà, anh mặc gì cũng được.”

Tôi không nhịn được cười khúc khích, đẩy anh vào phòng tắm.

Trẻ đúng là dễ dụ.

Tôi còn tưởng phải thuyết phục 800 vòng cơ.

Lần đầu mặc kiểu đồ này, Lục Kỳ Uyên có vẻ hơi ngượng,

đứng xoay qua xoay lại, dáng vẻ cứ rụt rè lúng túng.

Chết thật, càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Tôi xoay quanh anh ngắm từ đầu đến chân, không nhịn được bật tiếng khen.

“Giống y hệt luôn!”

Thỉnh thoảng tôi cũng vẽ vài nhân vật OC gợi cảm,

ở dưới bài thường có một bình luận top:

“Ê, vẽ mấy tấm 18+ coi.”

Thật ra tôi có vẽ, không chỉ một tấm.

Không dám đăng thôi, nhưng để tự mình ngắm thì… vẫn được chứ?

Nói thật, tôi đúng là đã vô thức lấy Lục Kỳ Uyên làm mẫu rồi.

Cũng phải thôi, thân hình của ảnh còn hơn cả nhân vật trong tranh!

Tôi ngắm đủ 360 độ mới nhận ra,

Lục Kỳ Uyên đang đứng đó, mặt đơ như tượng, ánh mắt như bay đi đâu mất.

Chết rồi, chắc hiểu lầm rồi.

“Tôi nói là… anh giống mấy bức tranh tôi vẽ ấy mà.”

Đôi mắt Lục Kỳ Uyên như có sức sống trở lại.

“Chỉ là tranh thôi à? Cho anh xem được không?”

Tôi từ chối ngay lập tức.

Đùa à, mấy bức đó tôi còn không dám nhìn thẳng quá lâu, chỉ dám tự thưởng khi làm việc xong thôi.

Tôi vội vã giải thích:

“Toàn là tranh cũ rồi, xóa hết rồi.”

Mi mắt anh khẽ run, một lúc sau mới nhẹ giọng:

“Ừ.”

Tôi nhón chân lên, ôm đầu anh, hôn vài cái dỗ dành:

“Baby, giờ tụi mình nên làm chuyện chính đáng rồi nhỉ?”

Lục Kỳ Uyên đứng yên như bị đổ bê tông dưới chân.

“Anh có phải… đôi khi trông không được trưởng thành lắm không?”

Tự dưng hỏi vậy chắc là công việc gặp vấn đề rồi.

Tôi lắc đầu:

“Đừng nghĩ vậy, trẻ có cái hay của trẻ.”

“Dù rằng so với người khác thì tài chính, kinh nghiệm, EQ, cách cư xử… còn thiếu một chút,

nhưng anh có điểm mạnh là trẻ trung mà.”

“Tin em đi, sau này anh nhất định sẽ trưởng thành thành một người khiến ai cũng ngưỡng mộ.”

“À còn nữa, bí mật cho anh biết nhé — công ty anh sau này sẽ niêm yết đó, đúng năm năm nữa.”

Lục Kỳ Uyên nghe xong vẫn không có vẻ gì là được an ủi.

“Vậy còn em? Em thích kiểu người trưởng thành hơn à?”

Tay tôi không an phận, lướt nhẹ lên viền ren trên đồ anh mặc:

“Không đâu~ Em thích kiểu như anh bây giờ ấy.

Chứ sau này anh trưởng thành rồi, chắc chẳng ai chơi mấy trò ngớ ngẩn này với em nữa đâu.”

Lục Kỳ Uyên như được khai sáng.

Anh tựa trán vào trán tôi, ánh mắt nghiêm túc.

“Được, em thích kiểu gì, anh sẽ là kiểu đó.”

Tôi sợ chỉ cần bước ra cửa là sẽ bị trả về bảy năm sau,

nên nguyên một tuần không dám đụng tới tay nắm cửa.

Tới ngày thứ tám, tôi chịu không nổi, đặt một cái bánh kem nhỏ.

Vừa mở cửa lấy đồ ăn xong… tôi đã quay về hiện tại bảy năm sau.

Đoc tiếp