Chương 3 - Căn Nhà Rách Nát Và Cơ Hội Mới

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Cháu không chịu thiệt.”

Dì hai không hiểu.

Dì không biết, căn hộ cũ kỹ đó mới là con át chủ bài lớn nhất.

Ba mẹ tôi tại sao không cho tôi bán?

Vì họ biết một chuyện.

Phố cổ phía nam đã sớm có tên trong danh sách quy hoạch giải tỏa của sở quy hoạch.

Chỉ là vẫn chưa động đến.

Khi ba tôi còn sống, ông từng nói với tôi: “Niệm Niệm, sớm muộn gì khu này cũng sẽ bị giải tỏa. Đến lúc đó, đủ để con sống cả đời không phải lo nghĩ.”

Tôi đã ghi nhớ.

Cho nên mặc kệ Trần Chí Viễn và mẹ chồng chê bai thế nào, thuyết phục thế nào, tôi cũng không bán.

Họ không biết sự thật bên trong.

Họ chỉ thấy đó là một căn nhà cũ kỹ 38 mét vuông, chẳng đáng bao nhiêu trong mắt họ.

Bọn họ không biết rằng, việc giải tỏa khu này đã bước vào giai đoạn đếm ngược.

Tôi không nói.

Nói ra thì có ích gì?

Thứ họ khinh thường, cứ để họ tiếp tục khinh thường.

Đợi đến ngày đó, họ sẽ tự biết thôi.

4.

Tuần thứ hai sau ly hôn, tôi nhận được một tin nhắn.

Là số mới của Trần Chí Viễn.

“Thẩm Niệm, mẹ anh nói hơi quá, em đừng để bụng.”

Tôi không trả lời.

Ngày hôm sau, anh ta lại nhắn: “Chúng ta quen nhau bảy năm, kết hôn năm năm, anh không muốn mọi chuyện trở nên quá khó coi.”

Tôi vẫn không trả lời.

Ngày thứ ba, anh ta gọi điện thẳng cho tôi.

Tôi bắt máy.

“Thẩm Niệm, em còn giận anh à?”

“Không.”

“Vậy sao em không trả lời tin nhắn của anh?”

“Không có gì để nói.”

“Chúng ta có thể làm bạn mà—”

“Trần Chí Viễn,” tôi cắt lời anh ta, “ly hôn là anh đề nghị. Tay trắng ra đi là ý của mẹ anh, anh cũng đồng ý. Giờ anh quay lại nói muốn làm bạn?”

“Anh…”

“Giữa chúng ta không có khả năng làm bạn. Anh có cuộc sống mới, tôi cũng vậy. Đừng liên lạc nữa.”

Tôi cúp máy.

Chặn luôn số đó.

Anh ta đổi sang số thứ ba.

Tôi tắt nguồn điện thoại luôn cho tiện.

Tuần thứ ba, tôi bắt đầu tìm việc mới.

Trường cũ ở phía bắc thành phố, quá xa căn nhà cũ.

Tôi muốn tìm công việc ở khu nam.

Gửi CV cho vài nơi, đều bặt vô âm tín.

Một tháng sau, tôi nhận được thông báo phỏng vấn.

Là một trường tiểu học tư thục ở khu nam, tuyển giáo viên ngữ văn.

Lương: 15.000 tệ/tháng, gần như gấp đôi chỗ cũ.

Tôi đi phỏng vấn.

Người phỏng vấn là chủ nhiệm học vụ, họ Chu, phụ nữ ngoài bốn mươi.

Bà xem qua lý lịch của tôi rồi hỏi: “Cô từng làm ở trường công, sao lại muốn chuyển việc?”

Tôi nghĩ một lát, nói thật: “Tôi vừa ly hôn, muốn đổi môi trường sống.”

Chủ nhiệm Chu không tỏ ra ngạc nhiên.

Chỉ gật đầu: “Chịu được tăng ca không?”

“Chịu được.”

“Cuối tuần có thể dạy bù chứ?”

“Được ạ.”

“Vậy, tuần sau thứ Hai đến báo danh.”

Thế là, tôi có công việc mới.

Lương tháng 15.000, không phải nộp cho ai hết.

5.

Tháng đầu tiên ở chỗ làm mới, tôi bận đến mức chân không chạm đất.

Soạn giáo án, lên lớp, chấm bài, trao đổi với phụ huynh.

Trường tư thục có nhịp độ nhanh hơn trường công rất nhiều.

Nhưng tôi thích sự bận rộn này.

Bận rộn rồi, sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa.

Chủ nhiệm Chu có ấn tượng tốt về tôi.

Bà nói tôi chuẩn bị bài kỹ, học sinh phản hồi tích cực.

Tháng thứ hai, bà đề cử tôi làm giáo viên chủ nhiệm lớp trọng điểm.

Tôi đồng ý.

Lương tăng lên 18.000.

Cộng thêm tiền tiết và thưởng, mỗi tháng tôi có thể nhận hơn 20.000.

Tôi bắt đầu để dành tiền.

Số tiền 480.000 trước kia đưa cho mẹ chồng, không lấy lại được nữa.

Nhưng không sao, từ bây giờ, mỗi đồng đều là của tôi.

Tháng thứ hai sau ly hôn, tôi gặp lại một người.

Là bạn học cấp ba, Lâm Chu.

Anh ấy cũng sống ở khu nam, mở một công ty thiết kế kiến trúc.

Chúng tôi tình cờ gặp nhau ở quán cà phê góc phố.

“Thẩm Niệm?” Anh ấy nhận ra tôi ngay.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)