Chương 2 - Căn Nhà Rách Nát Và Cơ Hội Mới
Đã ba năm không có ai ở.
Sau khi kết hôn, Trần Chí Viễn không cho tôi quay về.
Anh ta nói nơi này quá tồi tàn, không thể ở được.
Tôi mở cửa sổ, để gió ùa vào.
Ngoài cửa sổ là một khu nhà cũ liền kề nhau.
Nơi này gọi là phố cổ phía nam thành phố, là khu dân cư lâu đời nhất ở đây.
Ba tôi lớn lên ở đây, sau đó được phân cho căn hộ này.
Tôi sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, mãi đến khi lên đại học mới rời đi.
Trước khi qua đời, ba tôi nắm tay tôi nói: “Niệm Niệm, đừng bán căn nhà này.”
Tôi đã hứa.
Trước khi mẹ tôi mất, bà cũng dặn y như vậy.
Tôi cũng đã hứa.
Họ không nói lý do.
Nhưng tôi đã hứa thì sẽ không bán.
Trần Chí Viễn không hiểu.
Anh ta nói: “Cái chỗ nát này thì được bao nhiêu tiền? Bán đi kiếm chút tiền chẳng tốt sao?”
Tôi nói không bán.
Anh ta nói tôi cố chấp.
Mẹ chồng thì nói tôi có vấn đề thần kinh.
Nhưng tôi cứ không bán đấy.
Giờ ly hôn rồi, căn nhà này là tài sản duy nhất tôi còn lại.
Tôi nhìn căn hộ nhỏ 38 mét vuông, cười khẽ một cái.
Ít ra, nó là của tôi.
100% là của tôi.
Tôi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Lau bụi, lau sàn, thay bóng đèn.
Bận rộn cả ngày, đến mức lưng đau không đứng thẳng nổi.
Nhưng lòng lại nhẹ nhõm.
Cảm giác nghẹt thở đó, biến mất rồi.
Tối đến, tôi nằm trên chiếc giường cũ, nghe tiếng ve kêu ngoài cửa sổ.
Điện thoại reo lên.
Là Trần Chí Viễn.
“Thẩm Niệm, em đang ở đâu?”
“Nhà cũ.”
“Em thực sự ở đó à?”
“Nhà của em, tại sao lại không ở được?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Em ở một mình nơi đó, không an toàn.”
“Không cần anh lo.”
“Anh không có ý đó—”
“Ly hôn rồi, sau này đừng liên lạc nữa.”
Tôi cúp máy.
Rồi chặn số anh ta luôn.
Sướng thật.
3.
Tin ly hôn nhanh chóng lan khắp đám họ hàng.
Miệng mẹ chồng còn nhanh hơn cả loa truyền thanh.
Bốn chữ “ra đi tay trắng” được bà ta nói ra cứ như lẽ đương nhiên.
“Điều kiện của thằng Chí Viễn tốt như vậy, nó lấy được cô ta là phúc phần. Bây giờ ly hôn mà còn đòi chia tài sản? Nằm mơ đi!”
Đó là dì hai tôi nghe từ em gái bà ấy kể lại.
Dì hai giận đến mức định tìm mẹ chồng cãi lý.
Tôi nói thôi đi.
“Thôi cái gì mà thôi!” Dì hai đập bàn, “Bà ta nói cháu nghèo, không xứng với con trai bà ta, giờ còn nói cháu muốn chia tài sản? Mỗi tháng tiền lương cháu đều đưa cho bà ta mà!”
Tôi không nói gì.
Quả thật năm năm qua mỗi tháng tôi đều đưa lương cho mẹ chồng.
Tám ngàn tệ, không giữ lại đồng nào.
Bà ta nói đó là “quy củ”.
Nói rằng nhà họ từ trước đến nay vẫn vậy.
Tôi đã làm suốt năm năm.
Tám ngàn nhân với sáu mươi tháng, là bốn mươi tám vạn.
Bốn mươi tám vạn, đổi lại một câu: “Nó mang đến cái gì?”
“Niệm Niệm,” dì hai nhìn tôi, “sao cháu không tức giận?”
Tôi cười nhẹ: “Giận thì được gì chứ?”
“Nhưng cháu không thể chịu thiệt thòi mãi thế được!”