Chương 3 - Cảm Giác Của Một Bữa Tiệc
3
Tôi run rẩy, lục tìm trong danh bạ số điện thoại chưa từng gọi bao giờ.
“Mẹ.”
Điện thoại vừa đổ chuông đã được bắt máy ngay.
“Tư Ngữ?”
Tôi cắn chặt môi dưới, ép bản thân phải lên tiếng.
“Mẹ… con… con có thể xin mẹ một ít tiền không? Con đang cần gấp.”
Đầu dây bên kia không hề do dự.
“Được, con cần bao nhiêu?”
“Năm… năm vạn.” Tôi thốt ra con số mà chính mình cũng thấy không tưởng.
“Mẹ chuyển ngay cho con.”
“Mẹ, con gửi mẹ số thẻ mới, mẹ chuyển vào đó giúp con.”
“Không vấn đề gì.”
Chưa đầy mười giây sau khi cúp máy, điện thoại rung lên.
Tin nhắn báo: 50.000 tệ, đã vào tài khoản.
Ghi chú: “Không đủ thì nói với mẹ, đừng để bản thân thiệt thòi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, nước mắt không kìm được mà tuôn như lũ.
Đây… chính là người mẹ mà tôi đã hận suốt mười tám năm sao?
Tôi lau nước mắt, run rẩy mở khung trò chuyện khác.
Hít sâu một hơi, gõ một dòng:
“Bố, con đang cần gấp một khoản tiền, bố có thể giúp con xin mẹ thêm lần nữa không?”
Ông trả lời rất nhanh, như mọi lần:
“Tính khí mẹ con chẳng phải con không biết? Bà ấy sẽ không cho đâu. Tư Ngữ, con phải học cách tự giải quyết vấn đề.”
“Bố mà đi xin, chỉ làm bà ấy càng coi thường chúng ta thôi.”
“Đừng nghĩ nữa, bố cũng hết cách rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ trên màn hình, máu như đông lại trong huyết quản.
Mười tám năm qua tôi giống như một đứa ngốc, bị ông ta xoay như chong chóng.
Tôi dùng chính số tiền mẹ vừa chuyển, lên mạng thuê một thám tử tư chuyên nghiệp nhất. Mục tiêu chỉ có một:
Bố tôi – Giản Hoằng Viễn – toàn bộ sao kê tài khoản ngân hàng đứng tên ông ta.
Hai giờ sáng, tôi mở tệp tin đã được mã hóa.
Ngày 15 mỗi tháng, đều đặn có một khoản hai trăm ngàn chuyển từ tài khoản công ty mẹ tôi sang tài khoản đứng tên bố tôi.
Và vào ngày 16, ngay sau đó một ngày, số tiền 199.200 tệ được chuyển đi — không hề chậm trễ.
Người nhận? Giản Hoằng Bân.
Chính là người chú mà bố tôi luôn miêu tả là “ốm yếu bệnh tật”, “nằm liệt giường quanh năm”!
Tám trăm.
Thì ra số tiền tám trăm tệ tôi nhận được mỗi tháng, là thứ còn sót lại sau khi bố và chú tôi đã “chia chác” xong.
Không trách được, sao em họ tôi còn trẻ mà đã lái xe sang, toàn đồ hiệu trên người.
Không trách được, mỗi lần tôi về quê, ánh mắt ông bà nội nhìn tôi lại đầy coi thường và khinh khỉnh.
Chắc họ luôn nghĩ — tôi chỉ đáng nhận tám trăm đồng tiền bố thí, là một đứa vô dụng.
Còn bố tôi, Giản Hoằng Viễn, lại là “người hùng” của nhà họ Giản.
Người đàn ông đã nhẫn nhịn chịu nhục, từ tay “người vợ độc ác”, để lừa về vinh hoa phú quý cho cả dòng họ!
Tôi nhìn chằm chằm vào bảng sao kê ngân hàng đó, trái tim như bị ném vào hầm băng.
Tôi kéo tệp vào thùng rác — xóa vĩnh viễn.
Hôm sau, đúng ngày 16.
Bố tôi gọi điện, như mọi tháng:
“Tư Ngữ, nhận được tiền rồi chứ? Tiết kiệm mà tiêu, đừng hoang phí.”
“Biết rồi bố ạ.” Tôi cố gắng ép giọng dịu dàng.
“Lại phải để bố đi xin mẹ vì con, con thật sự biết ơn bố nhiều lắm…”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy tự hào:
“Chỉ cần con sống tốt, bố chịu thiệt bao nhiêu cũng xứng đáng.”
Tôi tắt máy, không biểu cảm gì, mở trang cá nhân của em họ.
Dòng trạng thái mới nhất là hình nó ngồi trong chiếc Porsche Cayenne mới tinh, cười hí hửng.
Dòng caption đi kèm:
“Cảm ơn bác! Lại chốt thêm một phi vụ lớn! Quá đỉnh!”
Phía dưới là một dãy bình luận từ họ hàng nhà họ Giản:
cô hai: “Anh Hoằng Viễn đúng là trụ cột của nhà ta! Có tiền đồ quá!”
Chú ba: “Nhà họ Giản chúng ta có anh ấy mới có ngày hôm nay! Nhẫn nhịn tất cả, vì cả đại gia đình này!”
Cơn giận dữ bị dồn nén trong tôi bỗng bùng nổ như núi lửa.
Tôi lập tức gọi lại cho bố.
“Bố, trường con có một chương trình trao đổi sinh viên quốc tế, cơ hội rất tốt… nhưng cần đóng 30 vạn tiền ký quỹ.”
Tôi cố làm cho giọng mình run rẩy, đầy khẩn thiết.
“Bố à, đây có thể là cơ hội duy nhất để nhà họ Giản mình ngẩng cao đầu… con không muốn bỏ lỡ…”
Tôi khịt mũi một cái, cố gắng thể hiện thật trọn vẹn vẻ gấp gáp và bất lực trong giọng nói.
Quả nhiên, ông ta lập tức nổ tung: