Chương 7 - Cái Chết Của Cậu Bé Tạp Kỹ
[7] Hỏa hoạn
Ngày thứ tám sau khi vụ án mạng ở khu phía Tây xảy ra, công tác điều tra sắp kết thúc. Lần điều tra này, cảnh sát Triều Thành không bỏ qua bất kỳ một góc nào, dù là những căn nhà trống không lâu ngày không có người ở hay là những kho hàng bị bỏ hoang, cảnh sát đều mở từng nơi để xác nhận.
Tiểu Diêu được phái xuống mua nước cho đồng nghiệp trong đội cảnh sát, chủ tiệm tạp hóa nheo mắt thở dài: “Lâu rồi khu Tây mới có chuyện lớn cần cảnh sát điều tra như thế này.”
Lúc Tiểu Diêu cầm nước thuận miệng hỏi: "Lần trước là khi nào?
Chủ tiệm nói: "Ồ, chuyện đó chắc đã hơn mười năm rồi. Một người phụ nữ tự dưng đốt nhà, suýt chút nữa thì phá hủy toàn bộ tòa nhà, khi ấy cô ta và con trai đều ở trong nhà ― cuối cùng cô ta chế.t, con trai sống sót nhưng cũng không khác gì đã ch.ết, bị bỏng toàn thân đến mức chẳng giống người nữa"
Chủ tiệm chỉ vào mặt mình: “Tiếc cho cái khuôn mặt đẹp mà lại không có tiền đi phẫu thuật, giống như quái vật vậy, sau này cũng chẳng ra ngoài nữa. Nói ra cũng thương, đồng chí cảnh sát, nhìn cô còn trẻ, cô có nghĩ ra được lúc trước vì sao người phụ nữ đó lại đốt nhà không?”
Tiểu Diêu không có tâm trạng nói chuyện với ông ta, cô hỏi chủ tiệm quét mã thanh toán ở đâu nhưng chủ tiệm lại hào hứng, tự mình tiếp tục nói: “Này, câu chuyện đằng sau chuyện mới hấp dẫn nè. Người đàn ông trong ngôi nhà đó là một lão già. Lão ấy là một người độc thân không tìm được vợ. Sau này xảy ra chuyện, chúng tôi mới biết rằng lão ta đã lừa một người câm điên ở trên phố và nhốt ở trong nhà suốt tám năm ― nghe đáng sợ đúng không?”
Tiểu Diêu bất lực: "Chủ tiệm, tôi phải thanh toán để đi về rồi."
"Chậc, sao cô phải vội thế?" Ông chủ không vui lắm chỉ vào mã QR màu xám dán ở góc, "Quét cái đó đi. Sau đó, người câm điên đó cũng muốn chạy trốn nhưng chạy không được, muốn kêu lại không biết kêu, cuối cùng lợi dụng lúc lão già kia đi rồi ở nhà đốt một ngọn lửa thiêu sạch mọi thứ. Chỉ khổ đứa nhỏ, mẹ nó ch.ết, cha nó bị bắt còn nó lại còn bị thiêu thành quái vật. Cả ngày phải đeo mặt nạ… "
Tiểu Diêu bấm thanh toán xong muốn ra cửa, nghe thấy câu cuối cùng lại quay lại: “Mặt nạ? Kiểu mặt nạ gì?”
"Loại dùng để che mặt ấy." Chủ tiệm chỉ vào mặt mình. “Nó không dám ra ngoài, tình nguyện viên cộng đồng định kỳ mua đồ ăn đồ dùng gửi tới cửa nhà cho nó. Họ còn mua cho nó một cái mặt nạ. Bây giờ thì khó tìm thấy ở ngoài cửa hàng. Chứ mười mấy năm trước loại đó thịnh hành lắm, là cái mặt nạ Tôn Ngộ Không, Đường Tăng ấy. Nó thích cái đấy lắm, giờ chỉ có thể đặt trên mạng thôi.”
“Mặt nạ Tôn Ngộ Không?” Tiểu Diêu trợn mắt, vội vàng hỏi: “Ông có nghe thấy người đó nói chuyện bao giờ chưa?”
Chủ tiệm bị cô ta hù dọa nhưng vẫn thành thật trả lời: “Chưa từng nghe qua… cũng không có mấy người gặp được nó. Ngay cả mấy người tình nguyện định kỳ đi gửi đồ cũng không vào nhà, nghe nói bên trong vẫn là dáng vẻ sau khi bị cháy từ nhiều năm trước, nó sống ở đấy một mình. Đúng hơn thì, lúc cháy nhà, hình như thanh quản của nó bị cháy hỏng rồi, giống như thừa hưởng của cái câm điếc mẹ nó vậy. Đúng là số phận mà.”
"Anh ta tên gì? Hiện tại sống ở đâu?" Tiểu Diêu mở điện thoại muốn liên lạc với đồng nghiệp khác, cô có linh cảm, người bị hủy dung nên phải đeo mặt nạ và thanh quản bị tổn thương này, có lẽ chính là “quái vật” trong miệng của gã say rượu.
"Nó... nó tên là Hà Chí Dũng, còn người thì sống ở — " Ông chủ chỉ về hướng Tiểu Diêu vừa đi xuống. "Sống ở tầng bốn của tòa nhà đó."
Trong hành lang tối tăm và chật hẹp, những bóng đèn cũ kỹ mờ ảo, vẫn còn những chiếc đèn kích hoạt bằng giọng nói thô sơ nhất, hai bên có hai căn nhà, một căn vừa mới được mở ra, đã lâu không có người ở. Trước cửa của căn nhà còn lại có một đống rác bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, không biết đã bao lâu chưa vứt rác. Sở Minh Kỳ khẽ cau mày, giơ tay gõ cửa nhưng không có người trả lời.
Cô lau sạch bụi trên con mắt của cửa chống trộm cũ, ghé sát lại muốn nhìn xem bên trong có người không.
Nhưng khi vừa ghé mắt nhìn vào, Sở Minh Kỳ kinh hãi phát hiện, có một con mắt đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài, con mắt đỏ ngầu, dường như vẫn luôn lặng lẽ quan sát ngoài cửa mà cô không hề hay biết.
Ngay sau đó, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong, một người đàn ông thấp bé với những vết sưng tấy màu đỏ hồng trên mặt lao ra ngoài. Sở Minh Kỳ lập tức vươn tay kéo hắn ta lại nhưng người đàn ông nhanh nhẹn né được. Hành lang chật hẹp chứa đầy rác khiến Sở Minh Kỳ không thể phát huy hết khả năng, người đàn ông bị cô đuổi nên vấp ngã lăn xuống cầu thang nhưng ngay lập tức từ dưới đất bò dậy chạy điên cuồng. Lúc này, Sở Minh Kỳ nghe thấy tiếng hét của phụ nữ từ dưới lầu truyền đến ― là tiếng của Tiểu Diêu!
Tiểu Diêu vừa gửi tin nhắn WeChat cho Sở Minh Kỳ nhưng không thấy đối phương trả lời, lúc này cô muốn đi lên nhắc nhở nhưng lại thấy trong hành lang tối tăm có một con quái vật đầy mặt sẹo, đầu giống một quả bóng thịt màu hồng lớn lao xuống. Cô chưa kịp nghĩ đó là nghi phạm thì đã hét lên một tiếng nhưng chỉ một giây sau đã kịp phản ứng lại, ngay lập tức lao tới đè người đàn ông xuống, dùng kỹ thuật chiến đấu khống chế chân tay người đàn ông. Vóc dáng của hắn thấp bé, sức lực lại không lớn, dù cố gắng vùng vẫy cũng không thể trốn thoát được. Sở Minh Kỳ từ trên lầu chạy xuống, nhanh chóng còng tay hắn ta lại, rồi gấp gáp liên lạc với các đồng nghiệp khác. Sau khi Chung Nhậm Quân dẫn người đến bắt giữ nghi phạm Hà Chí Dũng lên xe cảnh sát, Sở Minh Kỳ lại chạy lên lầu để tìm Hoa Thanh.
Nhà của Hà Chí Dũng nồng nặc mùi hôi, rèm cửa bị kéo chặt. Sở Minh Kỳ kéo “xoẹt” một tiếng mở rèm ra, nhìn thấy một số đồ dùng sinh hoạt vứt lung tung trong nhà, trên tường còn có dấu vết bị cháy xém. Cô bước vào nhà vệ sinh, ở trong đó tìm được một đôi giày trẻ em size 34, còn có một cây gậy sắt dính máu, có vẻ đây là hiện trường đầu tiên, nơi Chu Tiểu Hào bị gi.ết.
Trong bếp, Sở Minh Kỳ nhìn thấy một con dao gọt hoa quả dính đầy máu ném cạnh thớt. Hung thủ thậm chí còn không thèm dọn dẹp hiện trường, còn có nửa đĩa dưa hấu sót lại trên bàn ăn. Không biết có phải hung thủ lấy con dao từng rạch miệng Chu Tiểu Hào để cắt dưa hấu không? Nước ép màu hồng nhạt và máu đen kết hợp lại với nhau mà hắn ta không thèm để ý.
Tên hung thủ dường như không muốn che giấu hành vi gi.ết người của mình, hắn ta không tôn trọng mạng sống con người hay luật pháp. Trong nhà hắn, họ tìm thấy sợi dây dùng để gi.ết Chu Tiểu Hào, con dao và thanh sắt dùng để tra tấn th.i th.ể, đem đi làm xét nghiệm máu còn thu được DNA của Chu Tiểu Hào… Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là hiện trường vụ án mạng của Chu Tiểu Hào nhưng cảnh sát lại không tìm thấy Hoa Thanh ở đây.
Cậu bé đó, không có ở đây.