Chương 2 - Búp Bê Ma

5.

Nơi bắt nguồn của giọng nói này chính là của cặp vợ chồng trung niên vừa gặp nhau ban nãy.

Khuôn mặt của bọn họ với Từ San cũng có mấy giống nhau, phỏng chừng là bố mẹ cô ta.

Sau khi tôi vừa dùng lời nói vừa dùng ngôn ngữ hình thể để giải thích thì sắc mặt của ông Từ càng đen hơn.

"Cái thứ ăn nói bát nháo, trên đời này lấy đâu ra m.a q.uỷ? Tôi thấy cô là đang tìm cớ để thoát t.ội."

Nhìn khí đen trong phòng, tôi đành thuận theo số phận.

"Đúng đúng đúng, tôi ăn nói bát nháo, hai người vào trong nhà xem thử đã mất gì chưa đi!"

Giải thích gì đó mệt quá, không bằng để bọn họ tận mắt nhìn xem.

Ông Từ tóm chặt cổ tay tôi, khoảnh khắc ông ta đẩy cửa bước vào đã rùng mình ngay lập tức.

Nhưng hiện giờ rõ ràng đang là tháng 6, trong nhà cũng không bật điều hòa mà.

Một bóng người đang ngồi khoanh chân trên ghế sô pha.

Ở trong mắt bọn họ, là Từ San.

Còn ở trong mắt tôi, là một bà già tóc trắng phơ, hốc mắt sâu hoắm, con mắt trái chỉ có mỗi lòng trắng.

"San San, con ở nhà à! Mau xem xem trong nhà có mất đồ gì không?"

"Bộp!"

Bà Từ thay giày xong, thấy Từ San vẫn không cử động gì, thì đi tới sờ trán cô ta.

Nhưng đã bị t.át bộp một cái rất mạnh.

"Cái đồ không biết lớn biết nhỏ, ta đã nói khi đó không cho Tiểu Vũ cưới cô, cứ nhất quyết không nghe."

Bà Từ: "..."

Thần thái này, giọng điệu này, bà ấy đã quá quen.

Nhưng nghĩ thế nào cũng không ra vì sao những điều đó lại xuất hiện trên người con gái mình.

Ông Từ phản ứng lại lớn tiếng, nghiêm nghị trách mắng.

"Sao lại nói chuyện với mẹ con thế hả? Còn dám ra tay? Xin lỗi mẹ con mau lên."

Từ San nghe thấy vậy, nhảy xuống khỏi sô pha, ôm mặt ông Từ "chụt chụt" mấy cái.

"Cháu trai bà lớn quá! Bà nhớ cháu lắm đó."

Tôi: ... Đây chính là cách trưởng bối yêu thương con cháu loài người nói hay sao?

Nhận ra sự khác thường của Từ San, giọng nói của bà Từ cũng mang mấy phần run rẩy.

"Con gái, con sao thế này?"

Từ San trừng mắt với bà ấy, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị."

"Tôi là bà nội cô."

Bà Từ lo lắng đến bật khóc, Từ San thấy vậy cũng không hề mềm mỏng, trái lại giọng nói càng thêm gay gắt.

"Khóc khóc khóc, chỉ biết mỗi khóc, cái thứ vô dụng."

"Nếu không phải tại cô không sinh được con trai thì sao nhà họ Từ chúng tôi lại đứt đoạn hương hỏa hả?"

Tôi thật sự không nhìn tiếp được nữa.

Bà già này đã ch*t rồi vẫn còn không quên trọng nam khinh nữ.

Nhà họ Từ bọn họ có ngai vàng cần kế thừa sao?

Tôi gộp ba bước làm một đi lên trước, bóp miệng bà ta, nhét vào một đồng xu ngũ đế.

Từ San ôm mặt, hét toáng rồi lùi lại sau hai bước, ngã nhào lên ghế sô pha.

Cửa ra vào lẫn cửa sổ xung quanh đều đóng chặt, nhưng gió lạnh lại nổi lên từng đợt, khiến khung cửa sổ phát ra những tiếng "cạch cạch", cực giống tiếng khóc của phụ nữ.

Rõ ràng bên ngoài là trời quang nắng đẹp, nhưng trong phòng lại u ám không có lấy nguồn sáng.

Tôi lấy điện thoại ra bật đèn pin.

Đột nhiên, một khuôn mặt già nua trắng ởn xuất hiện ở trước mặt.

Trong hốc mắt chỉ có lòng trắng đang ghim chặt lấy tôi, còn con mắt trống rỗng khác đang chảy đầy m//áu tươi.

"Khà khà khà, tiểu đạo sĩ, không ngờ ta đã xem thường cô rồi."

6.

Tôi ngoài mặt duy trì sự bình tĩnh.

Thực tế là đang nhanh tay luồn vào túi áo, nắm lấy chu sa, trở tay đ//ập vào lồng ng//ực bà ta.

Tôi đã dùng 10 phần sức, Từ San loạng choạng lùi lại sau mấy bước, ngã ngửa ra sàn.

Cùng lúc đó, hồ.n phách của bà già cũng tách ra khỏi cơ thể.

Hai tay tôi kết ấn, chuẩn bị nhân cơ hội thu phục bà ta, kết quả lại bị ông Từ đẩy ra.

Ông ta hậm hực lườm tôi.

"Cô dựa vào đâu mà đá//nh con gái tôi?"

Tôi quên mất, bọn họ đều không nhìn thấy h.ồn m.a, chỉ nhìn thấy tôi ra tay đá//nh Từ San.

Ngay lúc con gái quý giá bị b.ắt n//ạt, ông ta đã sớm vứt những cảnh tượng kỳ lạ vừa rồi ra sau đầu rồi.

Tôi bị đẩy sang một bên, bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất để thu phục lệ q.uỷ.

Quay đầu lại thì bà già kia đã hóa thành một luồng khói đen biến mất ngay trước mặt tôi.

Bây giờ là ban ngày, bà ta không thể chạy ra bên ngoài được.

Cộng thêm đã bị tôi đá//nh, đoán chừng bà ta đang trốn trong món đồ nào đó trong nhà Từ San mà thôi, thế thì tôi cũng không vội bắt bà ta nữa.

Điều khiến tôi lo lắng hơn là con búp bê m.a trong phòng ngủ của Từ San.

Búp bê m.a và hồ.n m.a bình thường không giống nhau.

Khi trẻ con còn sống đã tách ba hồn bảy phách ra.

Dùng xá//c ch*t của trẻ con luyện hóa thành dầu x//ác, trộn lẫn với những nguyên vật liệu khác để làm ra búp bê.

Sau đó dùng bí pháp vây nhốt hồ.n phách của đứa trẻ ở trong thân xá//c búp bê.

Thủ pháp vô cùng tàn nhẫn, là thứ đạo trời không dung thứ.

Đứa trẻ độ tuổi này là nghịch ngợm nhất, bọn chúng thích nhân lúc người khác ngủ say mà đi vào giấc mơ hù dọa.

Khi con người mệt mỏi, hút tinh khí với sức lực để tăng cường sức mạnh của bản thân.

Nếu như tôi không nhìn nhầm, Từ San không phải là người đầu tiên nó hút tinh khí, hồ.n phách của con búp bê m.a đó đã lớn đến độ thiếu niên.

Nếu như nó ăn sạch h.ồn phách của Từ San thì sẽ biến thành thanh niên.

Đến khi đó, sẽ càng thu hút nhiều m.a â.m tới hơn.

Lệ q.uỷ đi lại trong đêm, người trong thành phố đều sẽ gặp nguy hiểm.

Đó không phải việc một mình tôi có thể đối phó được nữa.

Ánh mắt của Từ San dần dần rõ ràng hơn.

Do vừa rồi bị m.a nhập x//ác nên giọng nói có phần yếu ớt.

"Bố mẹ, sao hai người lại ở đây?"

Bà Từ đau lòng phủi chu sa ở ng//ực Từ San đi.

"San San, con không sao chứ?"

"Con không sao? Con..."

Dường như Từ San nhớ ra điều gì đó, trong ánh mắt xuất hiện sự hoảng sợ.

Miệng hơi há to, mấp máy.

"Con, vừa rồi, dường như con nhìn thấy cụ bà."

Â.m khí trên người Từ San đã nặng, lại bị búp bê m.a hút tinh khí.

Khi thần hồn suy yếu sẽ nhìn thấy những hồ.n m.a.

Nhưng ông Từ là người tin vào chủ nghĩa duy vật, cũng không tận mắt nhìn thấy nên tất nhiên không tin.

Lập tức lên tiếng trách mắng Từ San.

"Con nói năng bậy bạ gì thế? Cụ bà con đã qua đời bao nhiêu năm rồi? Bố thấy con là... ngủ nhiều ngơ luôn rồi, mộng du đúng không?"

"Ừm! Con bị mộng du rồi, phải, mộng du."

Ông Từ cố gắng tự tẩy não chính mình.

Cho dù dùng mộng du để giải thích cho những hành vi kỳ lạ của Từ San, song ông ta vẫn không thể nghĩ ra lý do cho gió lạnh bất ngờ nổi lên lúc nãy.

Những lời phía sau càng nói càng không có sức, đến cả giọng nói cũng yếu hơn rất nhiều.

"Được rồi, đừng nói những điều này nữa, con xem xem trong nhà có mất gì không còn mau báo cảnh sát."

Tôi thật sự không ngờ là vẫn còn một phần này đó?

Từ San nghe xong đầu đuôi ngọn ngành, chắc như đinh đóng cột là do mình bị mộng du, trừng mắt hung dữ nhìn tôi.

"Nhất định là do hôm qua cô thấy tôi khoe nhiều đồ đắt tiền như thế nên nổi lòng tham mới tới tr//ộm đồ."

Cô ta vừa nói vừa bước về phía phòng ngủ để kiểm tra đồ đạc.

"Còn giả vờ xưng đại sư đoán mệnh gì đó, may mà tôi vẫn làm theo cách cô nói rải gạo nếp gì đó ở đầu giường, tôi..."

Từ San sững người ở cửa, lời phía sau kẹt lại trong cổ họng, sau mấy giây, một tiếng hét vang lên.

"A!”

7.

Ông Từ bà Từ lập tức chạy đến xem tình hình.

Không qua bao lâu, giọng nói run rẩy của bà Từ vang lên.

"Bố nó, đây, đây là gì thế?"

Không cần nghĩ cũng biết, bọn họ đã nhìn thấy dấu chân trên gạo nếp rồi.

Kích cỡ cũng không bằng một bàn tay của người trưởng thành, là người bình thường đều nhận ra đó không phải dấu chân của con người.

"Đây... nhất định là trò đùa cô ta tạo ra."

Ông Từ hung hăng quay đầu lườm nguýt tôi.

Từ San cũng phụ họa theo.

"Đúng, nhất định là như vậy, cô không cần cãi, tôi sẽ lấy ra chứng cứ đậ//p ch*t cô."

Ô hay! Cả nhà này đều không có ai bình thường cả.

Nhân lúc không ai để ý đến tôi, tôi đã đặt tiền ngũ đế vào bốn góc trong phòng, vẩy mực đen men theo bức tường, sau đó sắp xếp bát hương và hương dẫn hồn lên bàn.

Bố trí xong trận pháp, Từ San cũng vừa mắng ch//ửi vừa ra khỏi phòng ngủ, tay cầm máy tính cầm tay.

Nhìn thấy bát hương trên bàn thì ghét bỏ đẩy sang một bên.

"Này! Giả thần giả quỷ, đừng tưởng rằng cô làm thế này là tôi sẽ tin cô mà không đưa cô đến cục cảnh sát."

"Biết là mấy người thấy tiền sáng mắt như các cô sẽ ra tay với tôi mà, may thay tôi đã lắp camera, tôi thông minh biết bao!"

"Đến khi đó tôi phải đăng lên các trang mạng lớn, vạch trần bộ mặt giả vờ lừ//a bịp của cô."

Từ San vừa nói vừa mở video camera giám sát trong máy tính.

Video hiển thị, 0 giờ 10 phút, Từ San đang ngủ say trên giường.

Còn con búp bê cô ta ôm trong lòng lại chầm chậm mở mắt.

Nó chui ra khỏi tay Từ San, bò lên đầu giường, nắm lấy tóc của Từ San, thắt thành một cái nơ bướm.

Dường như nó rất hài lòng với tác phẩm của mình mà vui vẻ vỗ tay, nhảy trái nhảy phải.

Bỗng nhiên, nó dừng bước, quay đầu, nhìn về phía camera giám sát.

Khóe môi nhếch lên nụ cười hiểm ác.

Giây tiếp theo, màn hình máy tính bị một con mắt chiếm giữ toàn bộ.

Con ngươi đen xì đó, không có một chút lòng trắng, máy móc xoay tròn.

Tử khí nặng nề thoát ra từ màn hình quét qua từng người chúng tôi.

"Hi hi hi! Bị mấy người phát hiện rồi."

Từ San và bà Từ hét ầm lên chui vào lòng ông Từ.

Ông Từ bị dọa sợ mặt c//ắt không còn sắc m//áu, nhưng vẫn nghĩ cách tẩy não cho chính mình.

"Đừng sợ! Đây... chắc chắn là trò đùa của cô."

Ông ta quay đầu lại, hung dữ trừng mắt với tôi.

Tôi không có tâm trạng để ý đến ông ta, vì tôi rõ ràng nghe thấy một loạt âm thanh sột soạt phát ra từ phòng ngủ.

"Cộp, cộp, cộp!"

Lần này, tất cả mọi người đều nghe thấy.

8.

Tiếng bước chân không nhanh không chậm, phát ra từ phòng ngủ, càng lúc càng gần.

Ông Từ nuốt nước bọt, mắt không dời chăm chú nhìn cánh cửa phòng ngủ.

Một con búp bê lảo đảo đi ra, cánh tay cử động đầy máy móc, khóe môi còn vương nụ cười.

Cảnh tượng này, muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.

"A..."

Ba người nhà họ Từ hét toáng lên, lao về phía cửa nhà.

Tay nắm cửa bị xoay dữ dội, gãy "cạch" một tiếng ở trong tay ông Từ, thế nhưng cửa nhà vẫn im lìm như cũ.

"A..."

Một tiếng này, có thể nghe thấy tâm trạng của ông Từ có bao nhiêu suy sụp, tai tôi sắp thủng mất tiêu rồi.

Tôi nhanh nhẹn xoay người, vẩy mực đen dọc theo bức tường phòng ngủ, nối nó với đợt trước đó.

Tôi thở phào, phủi bụi trên tay.

"Trận pháp đã thành, tiểu quỷ, bó tay chịu trói đi!"

Búp bê ma nhe răng nanh, trên khuôn mặt trắng bệch ban đầu chảy ra hai hàng huyết lệ.

Sương đen bao quanh căn nhà này.

Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

Xem ra không đánh cho nó phục là không được.

Tôi vứt ra mấy tờ phù chú, trong phòng vang lên âm thanh lách tách, cũng sáng hơn nhiều.

Tôi nhân cơ hội này kích hoạt trận pháp, có ý định cưỡng chế siêu độ.

"Thái thượng sắc lệnh, siêu độ chúng cô hồn, toàn bộ quỷ quái, tứ sinh hưởng ân, hữu đầu giả siêu..."

Theo khẩu lệnh, ánh sáng vàng nổi lên từ bốn phía, sương đen dần tan đi.

Mắt thấy hồn phách của búp bê ma sắp trở nên trong suốt, một tiếng "phịch" bỗng vang lên.

Chân của Từ San mềm nhũn, bất cẩn ngã xuống đất khiến đường mực đen bị đè đứt, làm cho trận pháp bị phá.

Sương đen ngưng tụ lần nữa.

Búp bê âm ma gào thét, chạy về phía sau, tóm lấy ô đen ở góc tường.

Bởi vì âm khí quá mạnh, hồn phách của bà nội nhà họ Từ đã xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã bị búp bê ma ăn sạch sẽ.

Hồn thể của nó phóng to trong nháy mắt, khuôn mặt cũng từ thiếu niên chuyển thành thanh niên.

"Khà khà khà, đạo sĩ thối, chờ chết đi!"

Khí đen cuồn cuộn không dứt phun ra từ trong miệng nó.

Giờ toi rồi!

Nó đang gọi vạn quỷ.