Chương 1 - Búp Bê Ma
1.
"Đây là thỏi son mới của Dior, đây là túi xách bản giới hạn của LV, đây là bộ chăm sóc da full size của Chanel…”
"Mọi người phải nhìn cho thật kỹ đó nhé, những thứ này phỏng chừng tận mấy đời mọi người cũng chưa chắc gặp được đâu! Oh ha ha ha!"
Tôi vẫn chưa nói gì, cư dân mạng đã không vui ra mặt trước rồi.
"Ngại quá đi, chúng tôi không có m//ù, cũng có thể nhìn thấy nó ở quầy chuyên doanh ấy mà."
"Đúng thế, ra vẻ cho ai xem đây?"
"Cô gái này, giờ là lần thứ ba tôi nhìn thấy cô ta trong nguyên một ngày hôm nay rồi đấy, thật giống như â.m h//ồn bất tán mà! Xui xẻo."
"Sao chủ live không lên tiếng nói chuyện thế? Bị tiền dọa ngây người rồi sao?"
Tôi im lặng nhìn những món đồ rực rỡ đủ loại bày trên bàn ở trước mặt, rơi vào trầm tư.
Trên những món đồ này, đều thấp thoáng tản ra một luồng khí đen.
Tôi nhắm mắt tập trung tinh thần, tập trung tất cả sức mạnh vào hai mắt.
Sau khi mở mắt.
Tôi không khỏi kêu thành tiếng do quá ngạc nhiên.
"Chậc! Thật sự là... không bình thường!"
Trên bàn nào còn những món đồ đắt đỏ?
Toàn bộ đều là giấy vụn.
Nhiều đồ bằng giấy vụn thế này, người bình thường không phải sẽ thấy bất thường sao?
...
Tôi tên là Diệp Nhất Ngôn, là một đạo sĩ, còn là hồ ly chín đuôi.
Ồ! Hiện giờ chỉ còn lại tám cái đuôi thôi.
Hàng ngày tôi sẽ lên mạng phát sóng trực tiếp đoán mệnh, giúp người có duyên.
Hôm nay vừa trực tuyến đã gặp được Từ San.
Cô ta lang thang khắp các phòng phát sóng trực tiếp khác nhau, cố tình khoe khoang túi xách và mỹ phẩm chăm sóc da hàng hiệu bản thân mới mua.
2.
Nghe thấy lời tôi nói, Từ San càng vênh cằm cao hơn.
"Tất nhiên rồi, mấy người cổ lỗ sĩ như các cô có sống tám đời cũng không thấy được những món đồ đắt đỏ đến nhường này đâu."
"Hôm nay tôi ban phát lòng lương thiện, cho mọi người một lần xem đã đời."
Khóe môi tôi giần giật.
Cái đầu nho nhỏ của hồ ly chứa dấu hỏi chấm to to.
Tôi xuống núi lâu thế rồi, không ngờ được rằng những cô gái loài người lại thích những món đồ này đến thế.
Tôi liếc mắt nhìn khu bình luận.
"Mọi người đều thích những món đồ này hết sao?"
Có lẽ do không hiểu vì sao tôi lại hỏi như vậy, hoặc là do cảm thấy câu hỏi của tôi có hơi vô tri.
Khu bình luận rơi vào im lặng ngay lập tức.
Tôi lên tiếng giải thích:
"Đợi mọi người ch*t, tôi có thể đ//ốt cho mọi người cả xấp, muốn cái gì có cái đó, đảm bảo không đụng hàng."
Từ San nhất thời không phản ứng lại kịp, cũng có lẽ là do không chắc tôi thật sự dám nói như vậy.
Cô ta nhíu mày, ánh mắt chứa đầy sự hằn học, lên tiếng hỏi tôi.
"Cô nói gì cơ?"
Tôi chỉ vào những món đồ trên bàn của cô ta, bắt đầu nghiêm túc giới thiệu.
"Cái này, cái này, còn cả những cái này, trong cửa hàng mai táng quẹo trái bên cửa nhà tôi đều có cả."
"Nếu như cô thích, khi cô đến nhắc tên tôi, chắc hẳn còn có thể giảm giá đấy."
Tôi xin thề, tôi nói rất nghiêm túc.
Thế nhưng khu bình luận lại tràn ngập hàng loạt tiếng cười.
"Chủ live đỉnh quá! 666..."
"Đây là tuyển tập những câu nói làm sao để ch.ế gi//ễu người khác kiểu mới hả chủ live? Tôi thích rồi đó."
"Ha ha ha! Xin gửi cái miệng xinh này của chủ live cho tôi với."
"Mặc dù là vậy nhưng chủ live nói những lời này có hơi đ.ộc nhỉ?"
"Ý của chủ live là, những món đồ này đều là làm bằng giấy sao? Còn là loại giấy đ//ốt cho người ch*t ư?"
Tôi gật gật đầu, bỗng dưng cảm thấy có điều bất thường.
Những món đồ này hiển nhiên không giống với những thứ được treo trong cửa hàng mai táng kia.
Trên những món đồ này đều tản ra s//át khí, chắc chắn đều là đồ đã bị m.a q.uỷ dùng.
Nói cách khác thì là cô ta đã tr.ộm đồ của m.a q.uỷ.
Đừng nói là m.a q.uỷ, ngay cả con người cũng đều có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt với đồ của riêng mình mà thôi.
Thời gian cô ta lấy được đồ hiện giờ cũng chưa tính là dài, kịp thời trả lại và xin lỗi đàng hoàng, chắc hẳn còn có thể nhận được sự tha thứ của chủ cũ.
Tôi kiên nhẫn, rất chân thành khuyên nhủ cô ta.
"Vật â.m vào cửa, mượn x//ác hoàn h.ồn, chủ của những món đồ này không phải là người dễ b.ắt n//ạt đâu, tôi khuyên cô lấy từ chỗ nào thì trả về chỗ đó."
"Nếu không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Từ San giống như nghe được câu chuyện cười gì đó mà cười đến ngặt nghẽo.
"Ha ha ha! Giờ đã là thời đại nào rồi, còn giở mấy món lừ//a m.ê tí/n d.ị đo/an đó nữa hả?"
"Mặc áo đạo sĩ, còn thật sự tưởng rằng mình là đạo sĩ à?"
"Con mắt nào của cô nhìn thấy những món đồ này của tôi là giấy hả?"
Tôi: "..."
Có khả năng hay không? Hai con mắt của tôi đều nhìn thấy rõ mà.
Từ San cười không ra hơi, ôm bụng bình tĩnh lại.
"Còn mượn x//ác hoàn h.ồn, thật thú vị đấy."
"Nếu như trên đời này thật sự có m.a q.uỷ, tôi sẽ vặn đầu mình xuống cho cô coi là bóng mà đá."
"Tôi thấy cô là muốn kiếm tiền đến đi//ên rồi, có phải cô còn muốn nói cho cô mười vạn tệ là có thể giúp tôi giải quyết chuyện này đúng không?"
Tôi lắc đầu.
"Không dùng nhiều đến thế đâu."
Dù sao mang trả những món đồ này lại là được rồi.
Từ San nhổ nước bọt về phía màn hình, mắt trợn ngược lên tận trời xanh.
"Tôi khinh! Tên lừ//a đ.ảo ch*t ti.ệt nhà cô, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức."
Ơ! Sao vẫn còn tức giận?
3.
Ngay khi tôi muốn khuyên nhủ cô ta tiếp thì con búp bê sau lưng cô ta bỗng cử động.
Nó đảo con ngươi đen nhánh một vòng, nhìn thấy tôi ở trong màn hình rồi khép lại.
"Con búp bê sau lưng cô có từ đâu thế?"
Từ San vốn đang cầm điện thoại định ấn số, nghe thấy tôi nói chuyện bèn quay sang nhìn.
Tôi cũng quan sát tỉ mỉ tường tận, toàn thân con búp bê này tản ra s//át khí màu đỏ đen.
Vừa rồi tôi vẫn luôn bị những món đồ trên bàn của Từ San thu hút, nên trong chốc lát tôi không hề chú ý đến nó.
Từ San chẹp môi, cười khẩy thành tiếng.
"Sao thế? Cô tính nói con búp bê này cũng có vấn đề à?"
"Đây là báu vật của tôi đấy, có nó tôi mới có nhiều thứ tốt thế này."
Nói rồi, cô ta vừa đưa tay ra ôm lấy con búp bê.
"Đừng chạm vào nó."
Tôi có hơi lo lắng nên giọng điệu có hơi nghiêm nghị, Từ San giật bắn mình, run run rụt tay về.
"Cô có bệ//nh à? Dọa tôi giật b//ắn mình."
Tôi không để ý đến lời nói của cô ta, ngược lại đổi sang chủ đề khác.
"Có phải dạo gần đây cô thường xuyên gặp phải á.c mộng đúng không? Mơ thấy rất nhiều h.ồn m.a đuổi theo cô, sau khi tỉnh dậy, đều sẽ ướt đẫm mồ hôi, toàn thân vô lực?"
Từ San khiếp sợ nhìn tôi mấy giây, miệng mở ra lại khép lại, lời nói ra khỏi miệng cũng ngậm lại.
"Vậy, vậy thì làm sao?"
Mặc dù bị tôi đoán trúng, cán cân trong lòng cô ta bắt đầu nghiêng về phía tôi, nhưng cô ta vẫn cố chấp giữ nghi ngờ đối với tôi như cũ.
"Nếu tôi không nhìn nhầm, con búp bê sau lưng cô là búp bê m.a."
"Nó sẽ đi vào giấc mơ của cô, hù dọa cô, từ đó hút mất tinh thần và sức lực của cô."
"Trong vòng bảy ngày, thần h.ồn của cô suy yếu đến mức độ nhất định, sẽ bị nuốt chửng không sót lại bã."
Từ San đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu liếc con búp bê, do dự nửa ngày trời.
Cuối cùng niềm tin vào khoa học vẫn chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng.
Cô ta khinh thường "xì" một tiếng.
"Hứ, nói giống thật lắm, không phải chỉ muốn lừ//a tiền thôi sao?"
Tôi thở dài, lắc đầu.
"Nếu cô không tin có thể rải một vòng tròn gạo nếp ở đầu giường, tốt nhất là gạo nếp phơi dưới ánh nắng mặt trời ba tiếng đồng hồ, ngày hôm sau, cô thức dậy xem thử có dấu chân màu đen hay không."
"8 giờ sáng ngày mai, tôi đợi cô trong phòng livestream."
Từ San để lại một câu "có bệ//nh" rồi vội vàng rời đi.
Tôi tiếp tục livestream đoán mệnh, chờ đợi người có duyên tiếp theo.
Song khu bình luận đã bù.ng n//ổ.
"Vãi nhái, chủ live nói giống như chuyện thật vậy, da gà da vịt của tôi dựng đứng hết lên rồi."
"Lầu trên, có khả năng nào chủ live nói là thật không? Livestream lần trước của chủ live không phải đã xuất hiện một m.a nữ à?"
"Đúng đúng đúng, tôi cũng nhớ, m.a nữ lần trước dọa tôi ch*t khiếp."
Tôi ho khẽ một tiếng.
"Mọi người vẫn nên tin tưởng vào khoa học nhé! Chuyện lần này chỉ là hiệu quả dựng ra mà thôi."
"Chị em ơi, tôi coi chủ live là người, chủ live coi tôi là đồ ngốc."
"Mặc kệ, dù sao 8 giờ ngày mai tôi cũng ngồi đây chờ sẵn rồi."
Thấy không có ai đoán mệnh, tôi nhanh nhẹn tắt livestream, bắt đầu chuẩn bị đồ thu phục m.a qu.ỷ.
4.
"Tiểu hồ ly, cô biết vì sao sư phụ cô nhận cô làm đồ đệ không?"
Giọng nói trong giấc mơ không lớn, nhưng lại rất rõ ràng.
Từ sau lần trước cùng sư phụ giải quyết tất cả lệ q.uỷ của thôn Trần Gia và sư thúc của tôi, tôi vẫn luôn mơ thấy giấc mơ này.
Tôi cũng hỏi sư phụ về vấn đề này.
Ông ấy nói: "Có lẽ... là duyên phận!"
Tôi biết, ông ấy đang lừ//a tôi.
Nhưng chuyện sư phụ không muốn nói, dù làm thế nào cũng sẽ không hỏi được gì hết.
Tôi chỉ đành niệm chú tĩnh tâm nhiều hơn mấy lượt trong ngày.
Niệm xong chú ngữ, tôi nhìn thời gian, vừa tròn 8 giờ, tôi mở livestream của ngày hôm nay.
Do có không ít người muốn xem kết quả của Từ San nên sáng sớm đã chờ đợi sẵn ở trang chủ của tôi, đợi tôi mở livestream.
Livestream vừa mở đã thu hút lượng lớn người hâm mộ.
Đợi nửa ngày cũng chưa thấy Từ San trực tuyến.
Không phải chứ!
Với tính cách của Từ San, cho dù không có dấu chân thì cô ta cũng sẽ nối mạng để ch//ửi tôi.
Tôi bấm ngón tính quẻ.
Toi rồi! Xảy ra chuyện rồi.
Trong lúc đi đường, tôi đã gọi điện thoại cho người bạn cảnh sát.
Chưa đến hai phút, địa chỉ cụ thể của nhà Từ San đã được gửi đến điện thoại của tôi.
Tài xế lái xe dừng ở trước cửa tiểu khu.
Nhân viên bảo vệ cửa còn chưa kịp mở cửa, tôi đã lao vào trong như tên b//ắn.
"Này! Cô làm gì vậy? Ra ngoài cho tôi."
Khi nhân viên bảo vệ cửa chạy ra ngoài, tôi rẽ ngoặt, chui đầu vào trong bụi cây, hóa thành nguyên thần.
He he! Không ngờ tới đúng không?
Tôi lắc lắc cái đuôi, nghênh ngang đi tới dưới nhà Từ San.
Nhân viên bảo vệ cửa tìm kiếm trong bụi cây hồi lâu, cuối cùng gãi gãi đầu rời đi.
"Kỳ lạ thật, ban ngày ban mặt thấy q.uỷ ư?"
Tìm được góc ch*t của camera giám sát, tôi bèn hóa lại hình người, nhưng phát hiện có khóa cửa, cần có mật khẩu hoặc chìa khóa mới có thể vào được.
Tôi nghiến răng, lấy một lá phù chú ra khỏi túi.
Vừa chuẩn bị dán lên cửa, khóe mắt bỗng liếc thấy một cặp vợ chồng trung niên đi về phía tôi.
Tôi vội vàng gấp phù chú cất trở lại túi.
Vẫn may vẫn may, tiết kiệm được một tấm.
Vẽ phù chú này tốn rất nhiều sức lực đấy.
Người phụ nữ trung niên đi đến bên cạnh tôi, liếc mắt đánh giá tôi một lượt rồi mới cẩn thận đi mở cửa.
Tôi không kịp giải thích, cửa vừa mở đã lao vào trong thang máy đầu tiên, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng phóng khoáng.
Thang máy lên đến tầng 18, vẫn chưa đến cửa nhà Từ San, tôi đã cảm nhận được â.m khí dày đặc.
Tôi nhìn khí đen đang quấn quanh cánh cửa mang số 1802, liền vứt ra một tấm phù chú.
"Lập tức nhận lệnh, phá!"
Theo sau cánh cửa bị đá//nh văng là một tiếng hét đinh tai nhức óc vang lên.
"A... bắt tr.ộm bớ làng nước ơi..."
Tôi: “... Đmmmmm!”
"Đây là thỏi son mới của Dior, đây là túi xách bản giới hạn của LV, đây là bộ chăm sóc da full size của Chanel…”
"Mọi người phải nhìn cho thật kỹ đó nhé, những thứ này phỏng chừng tận mấy đời mọi người cũng chưa chắc gặp được đâu! Oh ha ha ha!"
Tôi vẫn chưa nói gì, cư dân mạng đã không vui ra mặt trước rồi.
"Ngại quá đi, chúng tôi không có m//ù, cũng có thể nhìn thấy nó ở quầy chuyên doanh ấy mà."
"Đúng thế, ra vẻ cho ai xem đây?"
"Cô gái này, giờ là lần thứ ba tôi nhìn thấy cô ta trong nguyên một ngày hôm nay rồi đấy, thật giống như â.m h//ồn bất tán mà! Xui xẻo."
"Sao chủ live không lên tiếng nói chuyện thế? Bị tiền dọa ngây người rồi sao?"
Tôi im lặng nhìn những món đồ rực rỡ đủ loại bày trên bàn ở trước mặt, rơi vào trầm tư.
Trên những món đồ này, đều thấp thoáng tản ra một luồng khí đen.
Tôi nhắm mắt tập trung tinh thần, tập trung tất cả sức mạnh vào hai mắt.
Sau khi mở mắt.
Tôi không khỏi kêu thành tiếng do quá ngạc nhiên.
"Chậc! Thật sự là... không bình thường!"
Trên bàn nào còn những món đồ đắt đỏ?
Toàn bộ đều là giấy vụn.
Nhiều đồ bằng giấy vụn thế này, người bình thường không phải sẽ thấy bất thường sao?
...
Tôi tên là Diệp Nhất Ngôn, là một đạo sĩ, còn là hồ ly chín đuôi.
Ồ! Hiện giờ chỉ còn lại tám cái đuôi thôi.
Hàng ngày tôi sẽ lên mạng phát sóng trực tiếp đoán mệnh, giúp người có duyên.
Hôm nay vừa trực tuyến đã gặp được Từ San.
Cô ta lang thang khắp các phòng phát sóng trực tiếp khác nhau, cố tình khoe khoang túi xách và mỹ phẩm chăm sóc da hàng hiệu bản thân mới mua.
2.
Nghe thấy lời tôi nói, Từ San càng vênh cằm cao hơn.
"Tất nhiên rồi, mấy người cổ lỗ sĩ như các cô có sống tám đời cũng không thấy được những món đồ đắt đỏ đến nhường này đâu."
"Hôm nay tôi ban phát lòng lương thiện, cho mọi người một lần xem đã đời."
Khóe môi tôi giần giật.
Cái đầu nho nhỏ của hồ ly chứa dấu hỏi chấm to to.
Tôi xuống núi lâu thế rồi, không ngờ được rằng những cô gái loài người lại thích những món đồ này đến thế.
Tôi liếc mắt nhìn khu bình luận.
"Mọi người đều thích những món đồ này hết sao?"
Có lẽ do không hiểu vì sao tôi lại hỏi như vậy, hoặc là do cảm thấy câu hỏi của tôi có hơi vô tri.
Khu bình luận rơi vào im lặng ngay lập tức.
Tôi lên tiếng giải thích:
"Đợi mọi người ch*t, tôi có thể đ//ốt cho mọi người cả xấp, muốn cái gì có cái đó, đảm bảo không đụng hàng."
Từ San nhất thời không phản ứng lại kịp, cũng có lẽ là do không chắc tôi thật sự dám nói như vậy.
Cô ta nhíu mày, ánh mắt chứa đầy sự hằn học, lên tiếng hỏi tôi.
"Cô nói gì cơ?"
Tôi chỉ vào những món đồ trên bàn của cô ta, bắt đầu nghiêm túc giới thiệu.
"Cái này, cái này, còn cả những cái này, trong cửa hàng mai táng quẹo trái bên cửa nhà tôi đều có cả."
"Nếu như cô thích, khi cô đến nhắc tên tôi, chắc hẳn còn có thể giảm giá đấy."
Tôi xin thề, tôi nói rất nghiêm túc.
Thế nhưng khu bình luận lại tràn ngập hàng loạt tiếng cười.
"Chủ live đỉnh quá! 666..."
"Đây là tuyển tập những câu nói làm sao để ch.ế gi//ễu người khác kiểu mới hả chủ live? Tôi thích rồi đó."
"Ha ha ha! Xin gửi cái miệng xinh này của chủ live cho tôi với."
"Mặc dù là vậy nhưng chủ live nói những lời này có hơi đ.ộc nhỉ?"
"Ý của chủ live là, những món đồ này đều là làm bằng giấy sao? Còn là loại giấy đ//ốt cho người ch*t ư?"
Tôi gật gật đầu, bỗng dưng cảm thấy có điều bất thường.
Những món đồ này hiển nhiên không giống với những thứ được treo trong cửa hàng mai táng kia.
Trên những món đồ này đều tản ra s//át khí, chắc chắn đều là đồ đã bị m.a q.uỷ dùng.
Nói cách khác thì là cô ta đã tr.ộm đồ của m.a q.uỷ.
Đừng nói là m.a q.uỷ, ngay cả con người cũng đều có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt với đồ của riêng mình mà thôi.
Thời gian cô ta lấy được đồ hiện giờ cũng chưa tính là dài, kịp thời trả lại và xin lỗi đàng hoàng, chắc hẳn còn có thể nhận được sự tha thứ của chủ cũ.
Tôi kiên nhẫn, rất chân thành khuyên nhủ cô ta.
"Vật â.m vào cửa, mượn x//ác hoàn h.ồn, chủ của những món đồ này không phải là người dễ b.ắt n//ạt đâu, tôi khuyên cô lấy từ chỗ nào thì trả về chỗ đó."
"Nếu không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Từ San giống như nghe được câu chuyện cười gì đó mà cười đến ngặt nghẽo.
"Ha ha ha! Giờ đã là thời đại nào rồi, còn giở mấy món lừ//a m.ê tí/n d.ị đo/an đó nữa hả?"
"Mặc áo đạo sĩ, còn thật sự tưởng rằng mình là đạo sĩ à?"
"Con mắt nào của cô nhìn thấy những món đồ này của tôi là giấy hả?"
Tôi: "..."
Có khả năng hay không? Hai con mắt của tôi đều nhìn thấy rõ mà.
Từ San cười không ra hơi, ôm bụng bình tĩnh lại.
"Còn mượn x//ác hoàn h.ồn, thật thú vị đấy."
"Nếu như trên đời này thật sự có m.a q.uỷ, tôi sẽ vặn đầu mình xuống cho cô coi là bóng mà đá."
"Tôi thấy cô là muốn kiếm tiền đến đi//ên rồi, có phải cô còn muốn nói cho cô mười vạn tệ là có thể giúp tôi giải quyết chuyện này đúng không?"
Tôi lắc đầu.
"Không dùng nhiều đến thế đâu."
Dù sao mang trả những món đồ này lại là được rồi.
Từ San nhổ nước bọt về phía màn hình, mắt trợn ngược lên tận trời xanh.
"Tôi khinh! Tên lừ//a đ.ảo ch*t ti.ệt nhà cô, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức."
Ơ! Sao vẫn còn tức giận?
3.
Ngay khi tôi muốn khuyên nhủ cô ta tiếp thì con búp bê sau lưng cô ta bỗng cử động.
Nó đảo con ngươi đen nhánh một vòng, nhìn thấy tôi ở trong màn hình rồi khép lại.
"Con búp bê sau lưng cô có từ đâu thế?"
Từ San vốn đang cầm điện thoại định ấn số, nghe thấy tôi nói chuyện bèn quay sang nhìn.
Tôi cũng quan sát tỉ mỉ tường tận, toàn thân con búp bê này tản ra s//át khí màu đỏ đen.
Vừa rồi tôi vẫn luôn bị những món đồ trên bàn của Từ San thu hút, nên trong chốc lát tôi không hề chú ý đến nó.
Từ San chẹp môi, cười khẩy thành tiếng.
"Sao thế? Cô tính nói con búp bê này cũng có vấn đề à?"
"Đây là báu vật của tôi đấy, có nó tôi mới có nhiều thứ tốt thế này."
Nói rồi, cô ta vừa đưa tay ra ôm lấy con búp bê.
"Đừng chạm vào nó."
Tôi có hơi lo lắng nên giọng điệu có hơi nghiêm nghị, Từ San giật bắn mình, run run rụt tay về.
"Cô có bệ//nh à? Dọa tôi giật b//ắn mình."
Tôi không để ý đến lời nói của cô ta, ngược lại đổi sang chủ đề khác.
"Có phải dạo gần đây cô thường xuyên gặp phải á.c mộng đúng không? Mơ thấy rất nhiều h.ồn m.a đuổi theo cô, sau khi tỉnh dậy, đều sẽ ướt đẫm mồ hôi, toàn thân vô lực?"
Từ San khiếp sợ nhìn tôi mấy giây, miệng mở ra lại khép lại, lời nói ra khỏi miệng cũng ngậm lại.
"Vậy, vậy thì làm sao?"
Mặc dù bị tôi đoán trúng, cán cân trong lòng cô ta bắt đầu nghiêng về phía tôi, nhưng cô ta vẫn cố chấp giữ nghi ngờ đối với tôi như cũ.
"Nếu tôi không nhìn nhầm, con búp bê sau lưng cô là búp bê m.a."
"Nó sẽ đi vào giấc mơ của cô, hù dọa cô, từ đó hút mất tinh thần và sức lực của cô."
"Trong vòng bảy ngày, thần h.ồn của cô suy yếu đến mức độ nhất định, sẽ bị nuốt chửng không sót lại bã."
Từ San đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu liếc con búp bê, do dự nửa ngày trời.
Cuối cùng niềm tin vào khoa học vẫn chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng.
Cô ta khinh thường "xì" một tiếng.
"Hứ, nói giống thật lắm, không phải chỉ muốn lừ//a tiền thôi sao?"
Tôi thở dài, lắc đầu.
"Nếu cô không tin có thể rải một vòng tròn gạo nếp ở đầu giường, tốt nhất là gạo nếp phơi dưới ánh nắng mặt trời ba tiếng đồng hồ, ngày hôm sau, cô thức dậy xem thử có dấu chân màu đen hay không."
"8 giờ sáng ngày mai, tôi đợi cô trong phòng livestream."
Từ San để lại một câu "có bệ//nh" rồi vội vàng rời đi.
Tôi tiếp tục livestream đoán mệnh, chờ đợi người có duyên tiếp theo.
Song khu bình luận đã bù.ng n//ổ.
"Vãi nhái, chủ live nói giống như chuyện thật vậy, da gà da vịt của tôi dựng đứng hết lên rồi."
"Lầu trên, có khả năng nào chủ live nói là thật không? Livestream lần trước của chủ live không phải đã xuất hiện một m.a nữ à?"
"Đúng đúng đúng, tôi cũng nhớ, m.a nữ lần trước dọa tôi ch*t khiếp."
Tôi ho khẽ một tiếng.
"Mọi người vẫn nên tin tưởng vào khoa học nhé! Chuyện lần này chỉ là hiệu quả dựng ra mà thôi."
"Chị em ơi, tôi coi chủ live là người, chủ live coi tôi là đồ ngốc."
"Mặc kệ, dù sao 8 giờ ngày mai tôi cũng ngồi đây chờ sẵn rồi."
Thấy không có ai đoán mệnh, tôi nhanh nhẹn tắt livestream, bắt đầu chuẩn bị đồ thu phục m.a qu.ỷ.
4.
"Tiểu hồ ly, cô biết vì sao sư phụ cô nhận cô làm đồ đệ không?"
Giọng nói trong giấc mơ không lớn, nhưng lại rất rõ ràng.
Từ sau lần trước cùng sư phụ giải quyết tất cả lệ q.uỷ của thôn Trần Gia và sư thúc của tôi, tôi vẫn luôn mơ thấy giấc mơ này.
Tôi cũng hỏi sư phụ về vấn đề này.
Ông ấy nói: "Có lẽ... là duyên phận!"
Tôi biết, ông ấy đang lừ//a tôi.
Nhưng chuyện sư phụ không muốn nói, dù làm thế nào cũng sẽ không hỏi được gì hết.
Tôi chỉ đành niệm chú tĩnh tâm nhiều hơn mấy lượt trong ngày.
Niệm xong chú ngữ, tôi nhìn thời gian, vừa tròn 8 giờ, tôi mở livestream của ngày hôm nay.
Do có không ít người muốn xem kết quả của Từ San nên sáng sớm đã chờ đợi sẵn ở trang chủ của tôi, đợi tôi mở livestream.
Livestream vừa mở đã thu hút lượng lớn người hâm mộ.
Đợi nửa ngày cũng chưa thấy Từ San trực tuyến.
Không phải chứ!
Với tính cách của Từ San, cho dù không có dấu chân thì cô ta cũng sẽ nối mạng để ch//ửi tôi.
Tôi bấm ngón tính quẻ.
Toi rồi! Xảy ra chuyện rồi.
Trong lúc đi đường, tôi đã gọi điện thoại cho người bạn cảnh sát.
Chưa đến hai phút, địa chỉ cụ thể của nhà Từ San đã được gửi đến điện thoại của tôi.
Tài xế lái xe dừng ở trước cửa tiểu khu.
Nhân viên bảo vệ cửa còn chưa kịp mở cửa, tôi đã lao vào trong như tên b//ắn.
"Này! Cô làm gì vậy? Ra ngoài cho tôi."
Khi nhân viên bảo vệ cửa chạy ra ngoài, tôi rẽ ngoặt, chui đầu vào trong bụi cây, hóa thành nguyên thần.
He he! Không ngờ tới đúng không?
Tôi lắc lắc cái đuôi, nghênh ngang đi tới dưới nhà Từ San.
Nhân viên bảo vệ cửa tìm kiếm trong bụi cây hồi lâu, cuối cùng gãi gãi đầu rời đi.
"Kỳ lạ thật, ban ngày ban mặt thấy q.uỷ ư?"
Tìm được góc ch*t của camera giám sát, tôi bèn hóa lại hình người, nhưng phát hiện có khóa cửa, cần có mật khẩu hoặc chìa khóa mới có thể vào được.
Tôi nghiến răng, lấy một lá phù chú ra khỏi túi.
Vừa chuẩn bị dán lên cửa, khóe mắt bỗng liếc thấy một cặp vợ chồng trung niên đi về phía tôi.
Tôi vội vàng gấp phù chú cất trở lại túi.
Vẫn may vẫn may, tiết kiệm được một tấm.
Vẽ phù chú này tốn rất nhiều sức lực đấy.
Người phụ nữ trung niên đi đến bên cạnh tôi, liếc mắt đánh giá tôi một lượt rồi mới cẩn thận đi mở cửa.
Tôi không kịp giải thích, cửa vừa mở đã lao vào trong thang máy đầu tiên, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng phóng khoáng.
Thang máy lên đến tầng 18, vẫn chưa đến cửa nhà Từ San, tôi đã cảm nhận được â.m khí dày đặc.
Tôi nhìn khí đen đang quấn quanh cánh cửa mang số 1802, liền vứt ra một tấm phù chú.
"Lập tức nhận lệnh, phá!"
Theo sau cánh cửa bị đá//nh văng là một tiếng hét đinh tai nhức óc vang lên.
"A... bắt tr.ộm bớ làng nước ơi..."
Tôi: “... Đmmmmm!”