Chương 6 - Bước Ra Khỏi Cái Lồng
05
Cuối cùng, Chu Minh cũng bị bảo vệ “mời” ra khỏi tòa nhà.
Anh ta không đi, mà ngồi bệt bên bồn hoa trước công ty, chẳng khác gì một con chó hoang bị chủ vứt bỏ.
Mắt anh ta dán chặt vào cửa ra vào công ty, bộ dạng tiều tụy đến thảm hại.
Nhân viên ra vào đều ngoái nhìn anh ta với ánh mắt hiếu kỳ lẫn khinh bỉ.
Tôi không hề tan ca sớm.
Tôi họp xong, xử lý hết công việc trong ngày, thậm chí còn ở lại tăng ca một chút.
Rồi mới thong thả xách túi, bước ra khỏi thang máy.
Vừa thấy tôi, anh ta lập tức như con sói đói nhào tới, nắm chặt lấy tay tôi, mắt đỏ quạch vì thức trắng.
“Lâm Vãn!”
Giọng anh ta khàn đặc, “Vợ ơi, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi! Đừng ly hôn được không? Về nhà với anh đi, mình làm lại từ đầu.”
Anh ta cố kéo tôi vào lòng.
Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, dứt khoát hất mạnh tay anh ta ra.
Tay anh ta khỏe, nhưng tôi buông ra còn mạnh hơn.
“Chu Minh, đừng làm trò trước công ty tôi nữa.” Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, “Tìm chỗ khác mà nói chuyện.”
Tôi dẫn anh ta đến một quán cà phê dưới tòa nhà.
Chúng tôi ngồi ở bàn cạnh cửa sổ. Vừa ngồi xuống, anh ta lập tức bắt đầu màn “diễn sâu”.
Anh ta khóc lóc, giọng nghẹn ngào sám hối, lôi đủ thứ “kỷ niệm ngọt ngào” từ lúc yêu nhau đến lúc cưới ra để kể.
“Tiểu Vãn, em còn nhớ không? Hồi đại học, em mê quán lẩu cay ở hẻm sau, lần nào cũng gọi cả đống đồ, ăn không hết thì để anh xử lý.”
“Rồi hồi mới cưới, nhà chật chội lắm, nhưng ngày nào cũng ôm nhau ngủ, anh thấy hạnh phúc cực kỳ.”
Anh ta vừa nói vừa cố nắm lấy tay tôi, trong mắt đầy vẻ ăn năn và “tình sâu nghĩa nặng”.
Nếu là một tháng trước, có lẽ tôi vẫn còn dễ mềm lòng vì bộ dạng này của anh ta.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy nực cười.
“Chu Minh, anh thôi diễn đi.” Tôi nhấp một ngụm Americano đá trước mặt, vị đắng lan ra đầu lưỡi, nhưng lại khiến đầu óc tôi thêm tỉnh táo.
“Mẹ anh bị bệnh tim… là phát bệnh ở khách sạn năm sao nào thế?”
Sắc mặt anh ta cứng đờ ngay lập tức.
Cái vẻ “chân thành hối lỗi” kia như chiếc mặt nạ rẻ tiền, vừa nứt ra một đường rõ to.
Anh ta bắt đầu nhìn chỗ khác, không dám đối diện với tôi.
Thấy bài “tội nghiệp” không có tác dụng, anh ta lập tức trở mặt.
Anh ta đập mạnh xuống bàn, khiến ly cà phê bật lên, cà phê bắn ra tung tóe.
“Lâm Vãn! Em còn lương tâm không? Đó là mẹ anh đấy! Bà ấy mang nặng đẻ đau
nuôi anh lớn chừng này dễ dàng chắc? Bây giờ bà sắp chết đến nơi rồi, em làm con
dâu mà cũng dửng dưng, còn ngồi đây nói móc? Tim em là sắt đá à?”
Anh ta gào lên, giọng mỗi lúc một to, khiến cả quán cà phê đều quay sang nhìn.
Anh ta muốn dùng đạo đức trói buộc tôi, muốn dùng ánh mắt dư luận để khiến tôi nhượng bộ.
Đây vốn là chiêu trò quen thuộc của nhà họ.
Tôi không bị anh ta dọa sợ, trái lại còn khẽ cười lạnh.
Tôi lấy từ trong túi xách ra một tập hồ sơ bìa giấy kraft, không nhanh không chậm, đẩy về phía anh ta.
“Anh xem cái này trước, rồi hãy nói đến chuyện lương tâm.”
Chu Minh nhìn tôi đầy nghi ngờ, rồi miễn cưỡng mở tập hồ sơ ra.
Anh ta lấy từng tờ ra xem, từng tờ, từng tờ một.
Tay anh ta bắt đầu run lên không kiểm soát.
Trong đó là bản sao y hợp đồng mua nhà của em trai anh ta — Chu Thần.
Địa chỉ là một khu chung cư cao cấp giữa trung tâm thành phố.
Chủ sở hữu ghi tên Chu Thần và vị hôn thê của cậu ta, thanh toán toàn bộ bằng tiền mặt.
Ngày mua — chính là ngày hôm sau khi tiền thưởng cuối năm của tôi về tài khoản.
Kế tiếp là bản sao kê ngân hàng: chuyển khoản 60 vạn tệ, từ tài khoản của Chu Minh, đích
thân chuyển sang tài khoản của Chu Thần, nội dung ghi chú rõ ràng: “tiền mua nhà cưới.”
Cú chốt hạ — là ảnh chụp màn hình đoạn chat giữa Chu Minh và mẹ anh ta, do tôi nhờ Tô Tình phục hồi lại từ điện thoại cũ bằng phương pháp kỹ thuật:
Trương Thúy Liên: “Con trai à, mẹ nhận được tiền rồi. Đúng là con mẹ, ra tay cái là
60 vạn! Thế này thì đám cưới của em trai con ổn rồi, nhà gái còn gì để nói nữa chứ!”
Chu Minh: “Mẹ, đó là việc con nên làm. Chỉ cần mẹ và em sống tốt, con sao cũng được.”
Trương Thúy Liên: “Còn con nhỏ Lâm Vãn ấy, con nhớ giấu cho kỹ. Nó mà biết chắc chắn sẽ làm ầm lên.”
Chu Minh: “Yên tâm đi mẹ, con nói với nó là đưa mẹ đi chữa bệnh rồi. Nó không dám bất hiếu đâu.”
Trương Thúy Liên: 😏 “Thế là tốt. Đợi con dâu mới dọn vào, con tìm cách để vợ con bỏ thêm tiền sửa nhà, mua đồ điện. Nó mà không nghe sao được?”
Mặt Chu Minh từ đỏ rực, chuyển sang trắng bệch, cuối cùng là xám xịt như tro tàn.
Những tờ giấy trong tay anh ta giờ đây nặng như đá tảng, rơi lả tả khắp bàn.
Anh ta há miệng, giống như bị bóp nghẹt cổ họng, không thốt ra được một lời.
Tôi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống anh ta — người đàn ông mà tôi từng yêu, giờ chỉ còn lại sự khinh bỉ sâu sắc.
“Chu Minh, tôi hỏi anh, cả nhà các người… coi tôi là gì?”
Giọng tôi không to, nhưng từng chữ, từng chữ như băng lạnh đâm vào tim anh ta.
“Là máy rút tiền? Là phòng công tác xóa đói giảm nghèo? Hay là một con ngốc bị các người dắt mũi, muốn lừa lúc nào cũng được?”
“Tôi nói cho anh biết, Chu Minh — ba năm hôn nhân này, coi như tôi mù mắt, coi như tôi bỏ tiền ra mua bài học.”
“Từ giờ trở đi, đôi bên không còn gì để nói.”
“Hẹn gặp nhau ở tòa.”
Nói xong, tôi quay người rời đi, không ngoảnh đầu lại.
Sau lưng tôi, là tiếng ly tách vỡ vụn rơi xuống sàn, và tiếng gào rú điên loạn, tuyệt vọng đến vỡ giọng của anh ta.
Nhưng với tôi mà nói — đó là bản giao hưởng dễ nghe nhất trên đời.
06
Video ghi lại cảnh tôi đối đầu với Chu Minh trong quán cà phê — không rõ do ai quay — đã bị tung lên mạng.
Tuy không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện, nhưng hình ảnh Chu Minh sụp đổ, điên
cuồng, tương phản rõ rệt với dáng vẻ bình tĩnh, dứt khoát của tôi khi quay lưng bỏ đi, đã tạo nên hiệu ứng mạnh mẽ.
Cả nhà họ Chu lập tức nổi điên vì mất mặt.
Nhận thấy “cứng rắn” không hiệu quả, họ liền quay về sở trường quen thuộc của mình — dư luận, để mở màn cho cuộc phản công.