Chương 1 - Bước Ra Khỏi Cái Lồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chồng tôi đem toàn bộ 600 nghìn tiền thưởng cuối năm đưa cho bố mẹ anh ta.

Tôi không khóc lóc, không cãi vã, chỉ bình thản nói với anh ta rằng công ty muốn điều tôi đến chi nhánh làm việc thường trú trong vòng sáu năm.

Anh ta sững người một lúc, rồi bật cười: “Em đi rồi ai nấu cơm cho anh ăn?”

Tôi lập tức đặt vé máy bay một chiều.

Năm ngày sau, anh ta gọi cho tôi 80 cuộc, gửi 49 đoạn ghi âm, nội dung là van xin tôi về nhà chữa bệnh cho mẹ anh ta.

Tôi dập máy, chỉ nhắn lại bốn chữ: “Liên quan gì tôi.”

01

Bầu trời bên ngoài âm u như một tấm vải xám ướt đẫm, đè nặng xuống không gian.

Tôi đeo tạp dề, chậm rãi chuẩn bị bữa tối cuối cùng của chúng tôi trong căn bếp nhỏ.

Ba món một canh, toàn là món mà Chu Minh thích nhất:

Sườn xào chua ngọt chiên giòn rụm bên ngoài, mềm mọng bên trong, rưới lớp nước sốt cam óng ánh; Cá vược hấp rắc đầy gừng và hành cắt sợi, thơm ngào ngạt;

Đậu Hà Lan xào chín tới, xanh tươi giòn tan.

Cuối cùng là canh sườn hầm sen ninh lửa nhỏ ba tiếng, nước canh trắng đục, nổi lớp mỡ mỏng bên trên.

Ba năm kết hôn, tôi đã biến mình thành một đầu bếp hạng nhất, một bảo mẫu toàn thời gian, một người giúp việc không lương.

Trong khi vốn dĩ, tôi là một kiến trúc sư cấp cao với mức lương triệu tệ mỗi năm.

Nồi canh sôi lục bục trong nồi đất, hương thơm lan tỏa khắp căn nhà.

Tôi tháo tạp dề, bước ra phòng khách.

Chu Minh đang vùi người trên sofa, chăm chú chơi game, miệng thì chửi bới “đồng đội ngu như heo”.

Anh ta thậm chí không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.

“Tới giờ ăn rồi.” Giọng tôi nhẹ bẫng, không nghe ra chút cảm xúc nào.

Anh ta chỉ “ừ” một tiếng, mắt vẫn dính chặt vào màn hình, tay bấm lia lịa.

Phải đến khi ván game kết thúc, anh ta mới chịu đặt điện thoại xuống, uể oải vươn vai, lê dép ra bàn ăn.

Nhìn mâm cơm đầy ắp, anh ta cười như thể điều đó là hiển nhiên:

“Hôm nay làm phong phú thế?”

Tôi không nói gì, múc cho anh ta một bát cơm.

Anh ta gắp một miếng sườn xào chua ngọt to nhét vào miệng, vừa nhai vừa lầm bầm khen:

“Ngon đấy, hôm nay nấu chuẩn lắm.”

Tôi nhìn anh ta, chợt lên tiếng: “Tiền thưởng cuối năm của em được phát rồi, sáu trăm nghìn, đã chuyển vào tài khoản.”

Đó là khoản tiền thưởng lớn nhất trong tất cả các dự án năm nay của hai chúng tôi.

Tôi đã thức không biết bao nhiêu đêm trắng, cùng cả đội vượt qua hàng loạt khó khăn kỹ thuật mới giành được nó.

Tôi từng nghĩ sẽ dùng số tiền này để đổi căn hộ hai phòng nhỏ hiện tại thành căn ba phòng rộng rãi hơn, rồi đổi luôn chiếc xe cũ của anh ta.

Chu Minh khựng lại trong giây lát, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Anh ta thậm chí không nhìn tôi, chỉ chăm chú nhìn đĩa cá vược, giọng thản nhiên như thể đang nói về thời tiết:

“À, anh chuyển hết cho bố mẹ rồi. Họ cả đời vất vả, giờ cũng nên được hưởng phúc.”

Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, cảm giác nghẹt thở thoáng qua rồi nhường chỗ cho cơn lạnh thấu xương.

Sáu trăm nghìn.

Tiền tiết kiệm của cả hai vợ chồng.

Anh ta không bàn bạc, không báo trước.

Như thể số tiền đó là phần thưởng cá nhân của tôi tặng anh ta, rồi anh ta “tốt bụng” đưa lại cho bố mẹ mình.

Tôi không gào thét, không tra hỏi, thậm chí không nhấc giọng lên chút nào.

Tôi chỉ bình thản nói như thể đang kể một chuyện chẳng liên quan gì đến mình:

“Công ty cử em đến chi nhánh Thâm Quyến làm việc cố định, thời gian là sáu năm.”

Chu Minh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, lông mày cau lại, nhưng không phải vì

luyến tiếc hay bất ngờ, mà là vẻ mặt khó chịu vì cuộc sống yên ổn bị phá vỡ.

“Sáu năm? Lâu vậy?”

Phản ứng đầu tiên của anh ta là: “Thế sáu năm này ai làm việc nhà? Mẹ anh sức khỏe yếu, em không phải không biết. Em đi rồi ai nấu cơm? Ai giặt đồ?”

Tim tôi, vào khoảnh khắc đó, hoàn toàn nguội lạnh.

Thì ra trong mắt anh ta, tôi tồn tại chỉ là một công cụ biết nấu cơm, biết giặt đồ.

Ba năm cống hiến của tôi, những cơ hội thăng chức mà tôi từ bỏ, tất cả tâm huyết tôi bỏ ra

cho gia đình này… chẳng bằng nổi một câu “ai nấu cơm cho anh”.

Anh ta nhìn vẻ mặt trầm lặng của tôi, dường như cảm thấy giọng điệu mình hơi nặng, bèn hạ giọng, thậm chí còn cố cười tỏ ra dịu dàng:

“Không sao, sáu năm thôi mà, trôi qua nhanh lắm. Em cứ yên tâm làm việc bên đó, định kỳ

gửi thẻ lương về là được. Ở nhà để anh lo cho. Đợi em về, biết đâu nhà mình chuyển sang biệt thự rồi ấy chứ.”

Anh ta thậm chí còn bắt đầu tính toán cả tiền lương của tôi:

“À đúng rồi, bao giờ em được phát thưởng đợt tiếp theo? Anh tính dùng khoản đó đổi cho bố cái xe mới, xe cũ của ông chạy cũng nhiều năm rồi.”

Tôi múc cho anh ta bát canh cuối cùng.

Nước canh trắng đục phản chiếu gương mặt tham lam mà đầy vẻ đương nhiên của anh ta.

Anh ta vừa húp canh vừa lướt app xem xe trên điện thoại, hào hứng khoe với tôi mẫu xe anh ta chọn, mơ mộng cảnh mình oai phong lái xe mới ra đường.

Tôi nhìn căn nhà do chính tay mình trang trí, từng góc đều chứa đầy ấm áp và chi tiết tinh tế — vậy mà lần đầu tiên, tôi cảm thấy nó xa lạ đến lạnh người.

Đây không phải là nhà.

Mà là một cái lồng sơn son thiếp vàng, còn tôi là con chim tự nguyện lao vào.

Ăn xong, anh ta đẩy bát đũa ra, phát ra tiếng “cạch” giòn tan.

“Anh no rồi, em đi rửa bát đi.”

Đó là câu anh ta lặp đi lặp lại mỗi ngày.

Nói xong, anh ta như thường lệ ngả người xuống ghế sofa, bắt chéo chân, quay lại thế giới game của mình.

Trên bàn là những đĩa thức ăn thừa bốc mùi khó chịu.

Tôi không nhúc nhích.

Tôi lặng lẽ lấy điện thoại, đặt vé máy bay một chiều sớm nhất bay đến Thâm Quyến — ngay trước mặt anh ta.

Tiếng chuông báo thanh toán thành công vang lên trong căn phòng yên ắng, nhưng anh ta

vẫn đắm chìm trong trò chơi, hoàn toàn không nhận ra.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)