Chương 8 - Bụng Bầu Và Sự Phản Bội
“Khỏe, vẫn khỏe.” – Ông cười cười, nhưng nụ cười nghe ra toàn vị đắng – “Già rồi, về hưu nghỉ ngơi cũng tốt.”
Tôi biết, ông đang tự an ủi chính mình.
“Con nghe nói… công ty ở nhà…”
“Haiz, chỉ là làm ăn nhỏ, mất thì mất, không có gì to tát.” – Ông ngắt lời –
“Mất rồi cũng nhẹ lòng. Tiểu Thư, con đừng lo cho nhà ba nữa, sống tốt cuộc sống của con là được rồi. An An vẫn khỏe chứ?”
“Nó rất khỏe, còn biết gọi mẹ rồi.”
“Thật à? Tốt, thế thì tốt quá.” – Đầu dây bên kia vang lên tiếng ông cười mãn nguyện.
Tắt máy rồi, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Tôi không hề hận Cố Chính Sơn, thậm chí còn rất kính trọng ông.
Nhưng việc nhà họ Cố lụi bại đến mức này, tôi lại cảm thấy… cũng là điều đáng đời.
Tôi chỉ có thể thở dài thật nhẹ trong lòng.
Tất cả mọi chuyện… đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Chương 11
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, thoáng cái đã bốn năm.
An An đã vào mẫu giáo, là một cậu bé hoạt bát, đáng yêu.
Sự nghiệp của tôi cũng phát triển như diều gặp gió, công ty trở thành doanh nghiệp dẫn đầu trong lĩnh vực thông tin quốc phòng trong nước.
Còn tôi – với tư cách là chủ tịch công ty – đã trở thành một nữ cường nhân mà giới kinh doanh không thể xem thường.
Bốn năm qua tôi chưa từng nghe thêm tin tức gì về Cố Viễn.
Anh ta giống như một hòn đá ném xuống biển, không chút tăm hơi.
Tôi cứ nghĩ, cuộc đời chúng tôi… sẽ không bao giờ giao nhau nữa.
Cho đến một ngày nọ, tôi nhận được cuộc gọi từ nhà tù khu mỏ Tây Bắc.
“Xin hỏi cô là Giản Thư?”
“Là tôi.”
“Đây là Trại giam XX. Chồng cũ của cô – Cố Viễn – trong lúc làm việc ở mỏ đã bị đá sập đè trúng khi cố cứu một công nhân khác, hiện tại đang nguy kịch.
Anh ấy… muốn gặp cô lần cuối.”
Trong đầu tôi, có một khoảnh khắc hoàn toàn trống rỗng.
Cố Viễn?
Cái tên mà tôi đã gần như lãng quên, lại xuất hiện một lần nữa – theo cách tàn khốc nhất – đột ngột xông vào cuộc sống của tôi.
“Giản tiểu thư? Cô còn nghe không?”
“…Tôi nghe.” – Tôi lấy lại tinh thần, giọng hơi khô khốc – “Tình hình anh ấy thế nào?”
“Rất tệ. Nhiều cơ quan nội tạng bị vỡ nghiêm trọng, mất máu cấp. Bác sĩ nói… có thể… không qua nổi đêm nay.”
Không qua nổi đêm nay…
Tôi cầm điện thoại, đứng trước khung cửa sổ sát đất rộng lớn, nhìn dòng xe cộ nhộn nhịp ngoài kia, trong khoảnh khắc ấy, tôi thực sự không biết phải phản ứng thế nào.
Đi, hay không đi?
Lý trí bảo tôi không nên đi. Chúng tôi đã chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa. Sống hay chết của anh ta… đâu còn dính dáng gì đến tôi?
Nhưng về mặt cảm xúc… Người đàn ông từng sống động, từng kiêu ngạo, từng yêu tôi rất sâu đậm ấy—sắp chết rồi.
Trong lòng tôi trào lên một cảm xúc phức tạp đến mức khó diễn tả. Không phải yêu, cũng chẳng phải hận, mà là một loại… xót xa trước một sinh mạng sắp lìa đời.
“Cô Giản?” – Người bên kia đầu dây thúc giục.
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
“Cho tôi thông tin người thân của anh ấy. Để họ đến lo liệu.”
“Chúng tôi đã liên lạc rồi. Cha anh ấy sức khỏe yếu, không thể đi xa. Còn mẹ và em gái anh ấy… từ chối đến.”
Từ chối đến?
Tôi sững người.
Con trai ruột của mình, anh trai ruột của mình, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn có thể nhẫn tâm từ chối?
“Tại sao?” – Tôi buột miệng hỏi.
“Họ nói… anh ta làm nhà họ Cố mất mặt. Anh ta không còn là con của nhà họ nữa.”
Giọng người bên kia mang theo chút bất lực xen lẫn khinh thường.
Tôi im lặng.
Tôi có thể tưởng tượng, bốn năm qua trong tù, Cố Viễn đã sống ra sao.
Không chỉ phải gánh chịu công việc chân tay nặng nhọc, mà còn phải đối mặt với sự ruồng bỏ hoàn toàn từ chính gia đình.
Một thiên chi kiêu tử từng kiêu ngạo ngút trời, cuối cùng lại rơi vào kết cục thân bại danh liệt, bị tất cả vứt bỏ, chết đi trong cô độc.
Thật thê thảm.
“Cô Giản, anh ấy cứ luôn gọi tên cô… Làm ơn đi mà, coi như… hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của một người sắp chết.”
Tôi nhìn sắc trời ngoài cửa sổ dần tối sầm lại, trong lòng như có hai giọng nói giằng xé.
Cuối cùng, tôi chỉ nói một chữ.
“Được.”
Tôi bảo trợ lý đặt vé chuyến bay sớm nhất đến khu mỏ miền Tây Bắc.
Tôi tự nhủ: tôi không đến để tha thứ, cũng không đến để gặp anh ta lần cuối.
Tôi chỉ đến… để thu dọn xác cho một người xưa cũ.
Chương 12
Khi tôi đến được bệnh viện khu mỏ, đã là nửa đêm.
Điều kiện ở đây rất nghèo nàn, hành lang tràn ngập mùi thuốc sát trùng lẫn mùi máu, khiến người ta buồn nôn.
Cố Viễn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, toàn thân cắm đầy ống dẫn, mặt đeo mặt nạ oxy.
Chỉ có tiếng máy thở lên xuống đều đều, chứng minh rằng anh ta… vẫn còn sống.
Anh ta gầy đến biến dạng, gương mặt chi chít sẹo và bụi bẩn, tóc bạc quá nửa.
Tôi gần như không thể nhận ra— người đàn ông tiều tụy nằm đó lại chính là Cố Viễn phong độ, xuất sắc ngày nào.
Thời gian và khổ ải đã khắc lên người anh ta những vết sẹo tàn nhẫn nhất.
Người phụ trách trại giam đứng cạnh tôi, hạ giọng nói:
“Lúc sập mỏ, anh ấy thật ra đã chạy ra ngoài được rồi. Nhưng vì quay lại cứu một tân binh bị kẹt nên mới bị đá đè. Tân binh đó mới mười chín tuổi.”
Tim tôi như bị ai đó chích một phát.
Anh ấy vẫn không thay đổi.
Trong xương tủy, anh ấy vẫn là người đàn ông có trách nhiệm, có dũng khí. Dù rằng… giờ anh ấy đã không còn là một quân nhân nữa.
“Bác sĩ nói, anh ấy sống được đến giờ là nhờ một hơi tàn gắng gượng. Anh ấy cứ gọi tên cô mãi… và cả… An An nữa.”
An An.
Hốc mắt tôi lập tức nóng lên.
“Bác sĩ, tôi có thể vào gặp anh ấy một lát không?” – Tôi hỏi.
Bác sĩ gật đầu, giúp tôi thay đồ khử trùng.
Tôi bước vào phòng hồi sức, tiến lại bên giường của anh ấy.
Tôi không biết có phải anh ấy cảm nhận được tôi đến hay không, ngón tay anh khẽ động đậy một chút.
Tôi do dự một lúc, rồi vẫn vươn tay ra, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của anh.
Mi mắt anh khẽ hé ra một khe hẹp. Đôi mắt vẩn đục ấy, khi nhìn thấy tôi… bỗng nhiên sáng lên.
Môi anh mấp máy, hình như muốn nói gì đó.
Tôi cúi đầu, ghé sát tai anh.
“Giản… Thư…” Giọng anh yếu như sợi tơ, gần như không thể nghe thấy.
“……Xin… lỗi…”
Nước mắt từ khóe mắt anh trào ra, hòa lẫn với máu và bụi bẩn, thấm vào mai tóc bạc trắng.
Nước mắt tôi… cũng không thể kìm nén thêm được nữa, từng giọt, từng giọt rơi xuống mu bàn tay anh.
“An… An… ổn… không…”
“Con rất ổn.” – Tôi nghẹn ngào trả lời, “Thằng bé khỏe mạnh, đáng yêu, trông rất giống tôi.”
Khóe môi anh dường như khẽ nhếch lên một chút, nở ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Giống… em… thì… tốt…”
Hơi thở của anh bắt đầu dồn dập.
Trên màn hình máy theo dõi, đường nhịp tim dần dần… trở thành một đường thẳng tắp.
“Cố Viễn!” – Tôi thất thanh gọi.
Bác sĩ và y tá lao vào, bắt đầu cấp cứu khẩn cấp.
Tôi bị đẩy ra khỏi phòng hồi sức.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tôi thấy đôi mắt anh vẫn luôn dõi theo hướng tôi đứng.
Trong ánh mắt đó, có hối hận, có luyến tiếc… và cả một tia… giải thoát.
Việc cấp cứu kéo dài hơn nửa tiếng.
Cuối cùng, bác sĩ bước ra, lắc đầu với tôi.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.”
Tôi tựa vào tường, chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững.
Tôi không rõ mình đang có cảm xúc gì.
Buồn ư? Có một chút. Giải thoát? Có lẽ là vậy.
Nhưng trên hết, là cảm giác ngẩn ngơ trước sự kết thúc của một thời đại.
Thời đại của tôi và Cố Viễn— đến đây là chấm hết.
Tôi thay anh lo hậu sự.
Hỏa táng. Nhận lại hũ tro cốt.
Không có tang lễ, không có lễ truy điệu.
Anh đến thế gian này, từng rực rỡ oanh liệt. Nhưng lúc rời đi, lại lặng lẽ như chưa từng tồn tại.
Tôi ôm hũ tro cốt của anh, lên chuyến bay trở về.
Tôi không đưa anh về nhà họ Cố, cũng không báo tin cho Cố Chính Sơn.
Tôi đưa anh đến ngọn núi phía sau trường quân sự nơi chúng tôi từng học.
Đứng trên đỉnh núi, có thể nhìn thấy toàn bộ sân huấn luyện của học viện.
Tôi rải tro cốt của anh lên mảnh đất mà anh từng đổ mồ hôi và thanh xuân này.
“Cố Viễn, anh tự do rồi.”
Gió thổi qua mang tro cốt bay đi, tựa như anh chưa từng hiện diện nơi cõi đời này.
Tôi đứng đó rất lâu, cho đến khi hoàng hôn kéo cái bóng của tôi dài thật dài trên mặt đất.
Tôi xoay người, xuống núi.
Dưới chân núi, cạnh chiếc xe, An An đang nhào vào lòng trợ lý, cười khanh khách.
Vừa thấy tôi, thằng bé lập tức vùng ra, đôi chân ngắn ngủn chạy về phía tôi.
“Mẹ ơi! Ôm con với!”
Tôi ngồi xuống, ôm chặt lấy con vào lòng.
“An An, mình về nhà thôi.”
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt ngây thơ của con tràn đầy hy vọng.
Còn tương lai của tôi— cũng vậy.
Hết