Chương 7 - Bụng Bầu Và Sự Phản Bội
Ngày tôi mãn tháng, Cố Chính Sơn đến thăm.
Ông mang theo túi lớn túi nhỏ, toàn là thực phẩm bồi bổ và đồ dùng cho em bé, trông ông còn tiều tụy hơn cả lần trước.
“Ba.” – Tôi mời ông vào nhà.
Khi ông nhìn thấy An An đang nằm trong cũi, đôi mắt ông lập tức sáng lên, mọi mệt mỏi như tan biến.
“Giống lắm, giống thật đấy.” – Ông cúi xuống, chăm chú nhìn An An, muốn đưa tay chạm mà lại không dám – “Đặc biệt là đôi mắt này, y như hồi con còn nhỏ.”
Tôi bật cười:
“Ba từng gặp con hồi nhỏ à?”
“Gặp rồi. Hồi ba con còn sống, tụi ta là đồng đội.”
Giọng Cố Chính Sơn dịu hẳn đi, ánh mắt lấp lánh những hồi ức: “Khi đó con còn bé xíu, buộc hai bím tóc, đáng yêu lắm.”
Tôi hơi bất ngờ. Những chuyện này… tôi chưa từng nghe qua.
Có lẽ ông cũng nhận ra mình lỡ lời, liền khẽ ho một tiếng rồi chuyển chủ đề.
“Tiểu Thư, cơ thể con hồi phục ổn không?”
“Cũng tạm ổn rồi ạ.”
“Ổn là tốt, tốt rồi.” – Ông xoa hai tay, có phần lúng túng – “Ờm… Lưu Ngọc Hoa với Tư Vi, mấy người đó… không đến gây phiền cho con nữa chứ?”
“Có đến một lần, tôi đuổi thẳng.”
Cố Chính Sơn gật đầu, gương mặt thoáng hiện chút áy náy:
“Là lỗi của ba không dạy được họ. Con yên tâm, từ nay họ sẽ không dám đến làm phiền con nữa.”
Chúng tôi im lặng một lúc.
“Còn A Viễn nó…” – Cuối cùng, ông vẫn không nhịn được, nhắc đến cái tên đó.
Tôi không đáp, chỉ chờ ông nói tiếp.
“Nó đã nộp đơn xin chuyển đến một mỏ khai thác tận vùng Tây Bắc xa xôi để thụ án. Nó nói… muốn chuộc tội.”
Giọng Cố Chính Sơn nặng nề, đầy chua xót:
“Trước khi đi, nó nhờ ba đưa cho con một thứ.”
Vừa nói, ông vừa lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhung nhỏ, đưa về phía tôi.
Tôi không nhận lấy.
“Ba, con không muốn nhận bất kỳ thứ gì từ anh ta nữa.”
“Cứ xem thử đi.” – Ông đặt chiếc hộp lên bàn bên cạnh tôi – “Đây là thứ… nó nợ con.”
Không nói thêm gì nữa, ông chỉ liếc nhìn đứa bé trong cũi rồi đứng dậy cáo từ.
Tiễn ông về rồi, tôi ngồi nhìn chiếc hộp nhung ấy thật lâu.
Cuối cùng, tôi vẫn mở nó ra.
Không phải món trang sức đắt tiền hay quà tặng quý giá.
Bên trong là một chiếc nhẫn làm thô bằng… vỏ đạn. Thô ráp, giản dị – có lẽ là do chính tay anh ta mài giũa.
Bên trong lòng nhẫn, có khắc hai chữ: Giản Thư.
Bên cạnh là dòng chữ nhỏ hơn: Vĩnh viễn không phụ.
Bàn tay tôi bắt đầu run lên – không thể kiểm soát nổi.
Tôi nhận ra vỏ đạn này.
Đó là viên đạn đầu tiên tôi bắn hụt trong buổi tập bắn đạn thật.
Khi đó, chúng tôi vẫn còn học ở trường quân đội – cái tuổi chớm nở của những rung động đầu đời.
Cố Viễn là ngôi sao sáng chói nhất của năm ấy – gia thế tốt, ngoại hình điển trai, năng lực xuất sắc.
Còn tôi, chỉ là một học viên bình thường, chẳng ai chú ý.
Lúc thi bắn, tôi căng thẳng đến nỗi tay đổ mồ hôi, viên đạn đầu tiên trượt khỏi bia.
Xung quanh rộ lên tiếng cười khẽ.
Chính Cố Viễn bước đến, nắm lấy tay tôi, chỉnh lại tư thế, thì thầm bên tai:
“Đừng sợ, nhìn về phía trước, tin vào bản thân.”
Giọng nói anh ấy… như có ma lực khiến tôi lập tức bình tĩnh lại.
Viên đạn thứ hai – mười điểm.
Kết thúc buổi thi, tôi tìm anh cảm ơn, anh lại đưa viên vỏ đạn của cú bắn hụt cho tôi, cười nói:
“Giữ làm kỷ niệm – đánh dấu sự trưởng thành của em.”
Về sau, chúng tôi yêu nhau.
Anh dùng chính vỏ đạn ấy, làm thành mặt dây chuyền, tự tay đeo cho tôi.
Anh nói:
“Giản Thư, đây là chiếc xiềng đầu tiên anh đeo cho em. Từ giờ… em là người của anh rồi.”
Rồi sau đó, chúng tôi kết hôn.
Anh bảo vì công việc không tiện đeo dây chuyền, nên tôi cất viên vỏ đạn ấy đi.
Tôi đã nghĩ, anh đã sớm quên mất nó.
Không ngờ… anh vẫn nhớ.
Anh vẫn nhớ lời hứa năm xưa: Vĩnh viễn không phụ.
Nhưng rồi anh… lại làm gì với lời hứa đó?
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn thô ráp đó, như thể thấy được hình ảnh Cố Viễn trong tù, ngày đêm dùng những công cụ thô sơ nhất, từng chút một mài giũa nó.
Không biết khi ấy anh ta đang nghĩ gì?
Là hối hận? Là ăn năn? Hay chỉ là muốn dùng cách này để cầu xin tôi tha thứ?
Tôi không biết. Cũng không muốn biết.
Tôi cầm chiếc hộp nhung lên, đi tới bên cửa sổ, không do dự ném thẳng xuống thùng rác dưới lầu.
Tất cả những gì thuộc về quá khứ, bao gồm cả viên vỏ đạn này… đều nên được vứt vào đống rác.
Cố Viễn, giữa chúng ta, không ai nợ ai nữa.
Anh đi chuộc lỗi của anh, tôi sống cuộc đời của tôi.
Vĩnh viễn không gặp lại.
Chương 10
Khi An An tròn một tuổi, tôi đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống của một bà mẹ đơn thân.
Công ty công nghệ mà tôi lấy được từ tay Cố Viễn, sau khi tôi tiếp quản, đã được cải tổ mạnh mẽ.
Tôi tận dụng các mối quan hệ và nguồn lực của mình, giành được một số đơn hàng lớn liên quan đến dự án quốc phòng.
Cổ phiếu công ty tăng vọt không ngừng.
Tôi – từ một người vợ quân nhân toàn thời gian – đã trở thành “nữ tân quý công nghệ” với giá trị tài sản hàng trăm triệu.
Tên tôi bắt đầu xuất hiện liên tục trên các tạp chí tài chính.
Rất nhiều người tò mò về xuất thân của tôi, nhưng không ai điều tra ra được tôi từng là vợ của Cố Viễn.
Nhà họ Cố, dường như cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Cho đến một ngày, tại một buổi tiệc rượu thương mại cao cấp, tôi lại gặp Cố Tư Vi.
Cô ta không còn là “công chúa nhỏ” kiêu ngạo và tùy tiện nữa.
Cô ta mặc một bộ đồ công sở, đi theo sau một người đàn ông trung niên, không ngừng chào hỏi mời rượu mọi người, nụ cười trên mặt khiêm nhường, nịnh bợ.
Lúc trông thấy tôi, cô ta sững lại.
Trong ánh mắt là kinh ngạc, ghen tị, oán hận, và… một chút sợ hãi.
Tôi nâng ly, khẽ giơ về phía cô ta như một lời chào rồi xoay người, tiếp tục trò chuyện vui vẻ với một đối tác khác.
Tôi cảm nhận được ánh mắt cô ta vẫn dính chặt vào lưng mình.
Nửa chừng buổi tiệc, tôi vào nhà vệ sinh.
Cô ta theo vào.
“Giản Thư.” – Cô ta gọi tôi.
Tôi nhìn cô ta qua gương. Cô ta gầy hơn trước rất nhiều, gương mặt cũng tiều tụy đi rõ rệt.
“Có chuyện gì?”
“Cô… cô sao lại có thể…” – Cô ta ấp úng, không biết nên mở lời thế nào.
“Tôi sao lại ở đây?” – Tôi thay cô ta nói nốt, rồi cười nhẹ – “Vì tôi xứng đáng.”
Gương mặt cô ta trắng bệch.
“Cô đắc ý lắm phải không?” – Cô ta nghiến răng – “Thấy nhà chúng tôi thảm hại như bây giờ, cô chắc hả hê lắm?”
“Tình hình nhà cô thế nào… liên quan gì đến tôi?” – Tôi lau tay, định rời đi.
“Làm sao lại không liên quan!” – Cô ta bất ngờ kích động, bước lên túm lấy tôi –
“Nếu không phải vì cô, anh tôi đã không phải ngồi tù! Nhà tôi cũng sẽ không phá sản! Ba tôi
đã không tức giận đến mức phải về hưu sớm! Mẹ tôi cũng không suốt ngày nước mắt ngắn
dài! Còn tôi… cũng không cần phải khúm núm đi khắp nơi kiếm sống như thế này!”
Nhà họ Cố phá sản rồi?
Đây là lần đầu tôi nghe thấy.
“Nhà cô sao lại phá sản?”
“Còn không phải vì cô!” – Ánh mắt cô ta đầy căm hận – “Sau khi anh tôi gặp chuyện, ai cũng tránh xa nhà chúng tôi như tránh tà! Những người
từng nịnh bợ đều lật mặt như trở bàn tay! Mấy thuộc hạ cũ của ba tôi cũng chẳng ai chịu giúp!
Dòng vốn bị cắt, ba tôi lại không chịu hạ mình đi cầu cạnh, cuối cùng chỉ còn cách tuyên bố phá sản!”
Tôi nhìn khuôn mặt vặn vẹo của cô ta, trong lòng không có lấy một chút thương cảm.
“Đó là quả báo các người tự chuốc lấy.” – Tôi lạnh nhạt nói –
“Lúc ba cô còn có quyền có thế, cả nhà cô hống hách ngút trời, gây thù chuốc oán bao nhiêu người, trong lòng cô không biết chắc?
Tường đổ, người đẩy – đó là quy luật quá đỗi bình thường, không phải sao?”
“Cô…” – Cô ta bị tôi nói cho nghẹn họng, không cãi lại được.
“Về phần anh trai cô,” – Tôi nhìn cô ta, ánh mắt lạnh dần – “Anh ta phải ngồi tù là vì phạm tội, là vì vi phạm pháp luật và kỷ luật quân đội, chứ không phải vì tôi. Cô nhầm nguyên nhân rồi.”
“Nhưng rõ ràng là cô có thể giúp anh ấy mà! Chỉ cần khi đó cô chịu mềm lòng, nói một câu tha thứ, ba tôi đi xin thêm một chút, anh ấy đâu cần phải đi tù!” – Cô ta vẫn không chịu tỉnh ngộ.
Tôi thật sự bị cái logic này của cô ta làm cho buồn cười.
“Cố Tư Vi, cô và anh trai cô đúng là ruột thịt, y chang nhau – Ích kỷ như nhau, ảo tưởng như nhau. Hai người cứ tưởng cả thế giới phải xoay quanh mình. Cái gì muốn là phải có. Không có được thì đổ lỗi cho người khác.”
Tôi hất tay cô ta ra, từng chữ từng lời rõ ràng: “Thu lại cái bộ dạng đáng thương giả tạo đó đi. Những gì cô phải chịu ngày hôm nay, đều là quả báo mà cô và nhà cô tự chuốc lấy. Không liên quan gì đến tôi hết.”
Nói xong, tôi đẩy cô ta ra, rời khỏi nhà vệ sinh, để lại cô ta một mình trong đó bật khóc nức nở đến sụp đổ.
Tôi quay lại buổi tiệc, tâm trạng không bị ảnh hưởng chút nào.
Chỉ là… trên đường về nhà, tôi vẫn không kìm được, gọi cho Cố Chính Sơn.
Chuông reo rất lâu mới có người bắt máy.
“Alo, Tiểu Thư à.” – Giọng ông nghe già nua và mệt mỏi.
“Ba… ba vẫn khỏe chứ?” – Tôi ngập ngừng hỏi.