Chương 6 - Bức Thư Chưa Gửi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Nửa tháng sau, tôi và Trần Mặc đáp máy bay xuống trong nước.

Tôi từ chối đề nghị về nhà cùng tôi của anh, hẹn mấy hôm nữa sẽ tới nhà anh ra mắt bố mẹ.

Bước vào ngôi nhà đã xa cách bấy lâu, tôi thấy nó được dọn dẹp sạch sẽ, rõ ràng họ đã chuẩn bị rất kỹ.

“Sở Nhiên , con về rồi!”

Bố mẹ niềm nở bước ra đón, cầm lấy hành lý trong tay tôi, đặt thẳng vào phòng ngủ cũ của tôi.

Thấy ánh mắt tôi dừng lại ở đó, mẹ vội giải thích:

“Bố mẹ đã thu dọn lại rồi, vốn dĩ căn phòng này là của con. Sau này dù con có không ở nhà, bố mẹ cũng sẽ giữ lại cho con.”

Tôi nhìn căn phòng từng thuộc về mình, nay gọn gàng tinh tươm, ga giường còn thơm mùi nắng, chậu cây nơi bậu cửa xanh mướt.

Tôi không nói gì, trong lòng ngổn ngang.

Đến bữa cơm, trên bàn toàn những món tôi từng thuận miệng nhắc tới. Họ không ngừng gắp vào bát tôi:

“Sở Nhiên , ăn thử cái này xem hợp khẩu vị không?”

“Sở Nhiên , ở nước ngoài có cực khổ không? Con gầy đi nhiều quá.”

Một bên, Lâm Thanh Thanh trừng mắt nhìn tôi, tức tối:

“Bố, mẹ, con cũng muốn ăn món đó.”

Bố chau mày:

“Con không có tay à? Để chị con ăn trước!”

Gương mặt Thanh Thanh hiện rõ vẻ không tin nổi – đây là lần đầu tiên bố mẹ vì tôi mà mắng cô ta.

“Thanh Thanh, bố mẹ gắp cho chị cả rồi, anh gắp cho em.” – ngồi cùng bàn còn có chồng của Thanh Thanh, Trần Vĩ, vừa nói vừa gắp thức ăn cho vợ, lập tức khiến Thanh Thanh nguôi ngoai.

Tôi liếc nhìn Trần Vĩ, trong mắt tôi, ngoài gương mặt tạm coi là được thì anh ta chẳng có điểm gì khác ngoài khuyết điểm.

Năm xưa, anh ta dùng lời ngon ngọt dụ dỗ Thanh Thanh chịu lấy mình mà không cần sính lễ.

Mấy năm nay vẫn bám trụ ở nhà vợ, không chịu ra ngoài làm việc, sống nhờ vợ và bố mẹ vợ, khiến tôi chẳng có chút thiện cảm nào.

Thấy tôi nhìn, anh ta cười nịnh, xoa tay nói:

“Chị cả, em vẫn chưa gặp được cơ hội, nghe nói chị làm quản lý cấp cao ở tập đoàn năm trăm mạnh. Hay là chị sắp xếp cho em một chức quản lý, em không đòi hỏi nhiều đâu, một năm triệu bạc là đủ.”

Lần đầu tôi gặp kiểu người mơ mộng giữa ban ngày thế này, chỉ liếc nhạt một cái rồi không buồn đáp.

Không khí chùng xuống, vô cùng gượng gạo.

Mẹ tôi vội vàng hòa giải:

“Ăn cơm đi, ăn cơm đi, kẻo nguội.”

Ăn xong, tôi theo thói quen đứng lên dọn bát đũa – việc tôi đã làm không biết bao nhiêu lần.

Nhưng lần này, mẹ lập tức giữ tay tôi lại:

“Để đó, để Thanh Thanh rửa!”

Thanh Thanh trừng to mắt, không thể tin nổi:

“Mẹ!”

“Đi mau!” – bố tôi cũng nghiêm giọng quát.

Thanh Thanh tức tối quăng mạnh đôi đũa, miễn cưỡng bưng bát đĩa vào bếp, tiếng nước xối xả vang lên như trút hết bực dọc.

Trong khi đó, bố mẹ lại quấn lấy tôi, hỏi han đủ điều, khiến tôi thấy xa lạ.

Sau bữa trưa, tôi hơi buồn ngủ, trở về phòng nghỉ ngơi.

Tỉnh dậy, trong phòng khách chỉ còn một mình Thanh Thanh, khoanh tay ngồi trên ghế sô pha, gương mặt u ám như nhỏ được nước.

Thấy tôi đi ra, cô ta gọi thẳng tên họ, giọng the thé:

Lâm Sở Nhiên, giờ chị đắc ý lắm chứ gì?”

Đôi mắt đỏ ngầu, ánh nhìn chứa đầy độc khí. Tôi mặc kệ, đi đến bình nước rót một cốc.

“Nếu năm đó chị chịu bỏ tiền cho tôi mua nhà, Trần Vĩ nhất định đã cảm kích tôi, rồi nỗ lực làm việc, cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn.”

“Còn bây giờ thì sao!” – cô ta gào lên – “Chỉ vì không có nhà, anh ấy phải ở rể, bị bạn bè coi thường, nên mới chán nản, không chịu đi làm, suốt ngày ôm điện thoại chơi game, tán gái. Tất cả đều tại chị!”

Nghe xong chuỗi lý lẽ phi lý ấy, tôi thấy thật nực cười, đứng dậy bỏ đi.

Bao nhiêu năm rồi, cô ta vẫn không thay đổi – vẫn cho rằng tôi phải vô điều kiện hy sinh cho cô ta.

Cô ta túm chặt lấy cánh tay tôi, giọng ra lệnh:

“Giờ Trần Vĩ cuối cùng cũng chịu có chí tiến thủ, chị phải sắp xếp cho anh ấy làm quản lý. Đây là món nợ chị phải trả cho tôi!”

“Tôi không nợ cô bất cứ thứ gì.”

Tôi hất tay cô ta ra, mặc kệ những tiếng gào thét điên cuồng, xoay người rời khỏi nhà.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)