Chương 8 - Bữa Cơm Tất Niên Đẫm Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Điều khiến tôi ghê tởm nhất là — họ thậm chí tháo luôn ảnh cưới của vợ chồng tôi, thay vào đó là ảnh gia đình ba người của họ.

Thái độ chiếm nhà trắng trợn ấy, không thèm giấu giếm chút nào.

Mẹ chồng tôi, Trương Quế Phân, thì lại vào vai “người mẹ tội nghiệp” một cách điêu luyện.

Bà đi khắp khu, gặp ai cũng khóc lóc kể lể “chúng tôi bất hiếu” — rằng “hai vợ chồng tôi vì muốn độc chiếm căn nhà, đã đuổi bà ra khỏi nhà”, giờ còn định nuốt trọn căn nhà cũ của tổ tiên để lại.

Bà diễn xuất xuất thần, khóc lóc đến đứt ruột đứt gan, thành công lừa được không ít sự đồng cảm của hàng xóm.

Trong chốc lát, chúng tôi trở thành tội đồ thiên hạ trong mắt cả khu dân cư — cái danh “vong ân bội nghĩa, bất hiếu ngỗ nghịch” gắn chặt lên đầu.

Tôi nhìn những tin chị họ gửi tới, trong lòng không còn chút sóng gợn.

Những con hề nhảy nhót kia, dù diễn thế nào, cũng chỉ càng khiến bản thân họ thêm nực cười.

Bọn họ ngóng cổ chờ “quý khách” — nhân viên phường xuống đo đạc giải tỏa — từ mùng Năm sang mùng Sáu, nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng ai.

Trần Hạo bắt đầu mất kiên nhẫn.

Theo lời chị họ, hắn đã có một trận cãi nhau nảy lửa với mẹ chồng tôi ngay tại nhà.

Hắn trách bà đưa tin không chính xác, khiến hắn tốn tiền thuê người diễn, lại còn mắc nợ ân tình với “bạn bè”.

Mẹ chồng thì gào lên, nói hắn không biết nhẫn nại, rằng chuyện lớn như thế này, chậm vài ngày là bình thường.

Vợ Trần Hạo — Lưu Lệ, cũng bắt đầu ca thán suốt ngày.

Cô ta than rằng vì “đóng kịch”, cô ta không được về nhà ngoại ăn Tết, giờ kết quả chẳng thu về được gì, chỉ tốn công vô ích.

Bầu không khí trong nhà, ngày càng căng thẳng.

Cho đến mùng Bảy Tết, một tin tức chính xác cuối cùng cũng truyền tới — đập tan giấc mơ đổi đời của họ.

Chị họ báo cho tôi biết, dự án cải tạo khu phố cũ đúng là có thật.

Nhưng vì có vài hộ “cứng đầu” đòi bồi thường quá cao, toàn bộ dự án bị tạm hoãn, không biết bao giờ sẽ khởi động lại.

Tin này… trở thành giọt nước tràn ly, đập nát ảo tưởng làm giàu của bọn họ.

Cả nhà Trần Hạo nổ tung.

Họ đổ hết lỗi lên đầu mẹ chồng, cho rằng bà lừa họ một vố đau, khiến họ “lao tâm khổ tứ” suốt Tết mà công cốc.

Đêm hôm ấy, trong nhà nổ ra một trận đại chiến hỗn loạn.

Chị họ tôi gan to, lén nấp ở cầu thang, quay trộm một đoạn video gửi cho tôi.

Hình ảnh trong video hơi rung, nhưng âm thanh vô cùng rõ ràng.

Là tiếng Trần Hạo, chỉ tay thẳng vào mặt mẹ chồng, gào lên giận dữ:

“Không phải bà nói chắc như đinh đóng cột, chín phần mười là chắc chắn sao? Hả?! Vì cái chuyện vớ vẩn của bà, tôi còn phải mượn ân tình bạn bè! Năm nay coi như Tết vứt đi hết rồi! Giờ bà nói kế hoạch hoãn lại?! Bà giỡn mặt tôi à?!”

Tiếng mẹ chồng cũng vang lên, vừa khóc vừa oán trách:

“Làm sao mà tôi biết thành ra thế này! Tôi chẳng phải lo cho anh sao! Tôi làm tất cả cũng vì anh thôi!”

“Vì tôi? Vì bà thì có!” — tiếng Lưu Lệ sắc nhọn chèn vào, xé tan phòng khách.

“Suốt ngày tính toán cái này, toan tính cái kia, kết quả thì sao? Chẳng được cái gì! Còn khiến chúng ta đắc tội anh chị! Sau này còn trông mong được gì từ họ nữa?!”

Cuối đoạn video, là tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng, tiếng ghế bàn đổ ầm ầm, và tiếng ba người vừa chửi vừa xô đẩy nhau trong hỗn loạn.

Tôi và Trần Mặc, ngồi cạnh nhau trên ghế mây ở ban công khách sạn, gió biển thổi lồng lộng, xem đi xem lại đoạn video ấy.

Nhìn thấy ba con người trong video, vì lòng tham mà trở mặt thành thù, lộ hết bộ mặt xấu xí, chúng tôi không cảm thấy chút thương hại nào.

Chỉ có một loại cảm giác thôi:

Thỏa mãn.

Là cảm giác của một mối hận được báo, một màn kịch kết thúc trọn vẹn.

Trần Mặc tắt video, thở dài một hơi thật sâu, như trút đi tất cả những ấm ức bị dồn nén bao năm.

Anh quay sang nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười lạnh mỏng, lộ ra một tia sắc bén chưa từng có.

“Vợ à, em nói xem… bây giờ, có phải đã đến lúc chúng ta về nhà rồi không?”

Tôi mỉm cười, gật đầu.

“Đúng vậy. Đã đến lúc.”

Đã đến lúc trở về, lấy lại ngôi nhà của chúng tôi.

Đã đến lúc… quét sạch hết những rác rưởi ấy ra khỏi cuộc đời.

Chúng tôi cố tình chọn buổi chiều mùng Tám Tết, vào cái thời điểm mà mọi người đều đã mệt mỏi và lơi lỏng cảnh giác, để trở về thành phố.

Không báo trước cho bất kỳ ai.

Khi chúng tôi dùng chìa khóa mở cửa, khoảnh khắc cánh cửa bật ra, tôi và Trần Mặc đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.

Nếu những bức ảnh chị họ tôi chụp trước đó chỉ có thể dùng từ “bừa bộn” để hình dung, thì những gì đang diễn ra ở đây, phải gọi là một bãi rác.

Phòng khách, hộp cơm thừa chất thành núi, bốc mùi ôi thiu đến nồng nặc.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)