Chương 6 - Bông Hoa Đỏ Trên Vest

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Anh trai? Một người mà đêm nào cũng nhắn tin tán tỉnh, nói nhớ, nói yêu, bắt chước cả cách ăn mặc của tôi để quyến rũ anh ta — kiểu anh trai đó sao?”

“Tống Y Y, nói những lời này mà cô không thấy chột dạ à?”

Nghe đến đây, sắc mặt Cố Duẫn Xuyên lập tức lạnh xuống.

“Em xem trộm điện thoại của anh?”

“Đúng vậy.” Tôi bật cười lạnh.

“Không xem thì làm sao biết anh mỗi tối đều dành thời gian, thậm chí tăng ca chỉ để hướng dẫn công việc cho cô ta?”

“Đúng là cô ấy có một ‘người anh trai tâm lý’, cũng là ‘người yêu kiểu hướng dẫn’ tận tình.”

“Xem nhật ký chat của hai người, em cảm động đến mức muốn khóc luôn đó!”

Tôi vừa nói vừa vỗ tay, cười đến mức nước mắt trào ra. Cười cho đến khi trong lòng đau nhói.

Tôi ngẩng đầu, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc:

“Giữa tôi với hai người… thật sự chẳng còn gì để nói nữa.”

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, không nhìn lại.

6

Về đến nhà, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.

Từng món đồ trong phòng thay đồ thuộc về tôi, tôi đều lấy ra từng chút một.

Ban đầu là những bộ đồ mới mua, rồi quần áo chuẩn bị thay đổi theo mùa.

Không hề do dự, tôi nhét tất cả vào vali.

Lục sâu hơn một chút là những bộ quần áo cách đây hai — ba năm, trong đó có mấy bộ đồ đôi mùa đông đặt may.

Những năm đó, sự nghiệp của Cố Duẫn Xuyên đang lên như diều gặp gió.

Anh mua một căn biệt thự ở phương Bắc, mỗi mùa đông đều đưa tôi đến đó nghỉ.

Chúng tôi mặc đồ đôi đi trượt tuyết, đi tản bộ trong trời tuyết, nặn từng người tuyết nhỏ, ăn hồ lô, ăn một bát lẩu cay nóng đến bỏng miệng.

Những bông tuyết tinh xảo bay lơ lửng trong gió.

Anh nói anh yêu tôi như tuyết rơi — từng mảnh từng mảnh phủ kín mặt đất.

Tuyết phương Bắc dày đến đâu, anh yêu tôi nhiều đến đó.

Năm này qua năm khác, mỗi năm một nhiều hơn.

Tôi nhìn những bộ quần áo cũ ấy rất lâu.

Sau đó, lặng lẽ nhét chúng vào vali.

Lục xuống sâu hơn nữa là những bộ đồ của năm năm trước — toàn đồ rẻ tiền, cũ kỹ.

Trong đống đó, có một chiếc váy xanh nhìn lạc lõng hẳn ra.

Khi đó, chúng tôi mới kết hôn, sự nghiệp của Cố Duẫn Xuyên vừa mới bắt đầu, trong tay chẳng có đồng dư nào.

Mua quần áo cũng chỉ dám chọn đồ rẻ tiền, hai vợ chồng ở ngay trong studio làm việc.

Công việc của anh tôi chẳng giúp được gì. Tôi chỉ có thể liều mạng kiếm tiền, cố góp vốn cho anh.

Ngoài công việc chính, tôi còn giấu anh đi làm thêm: nhận bản thảo tư nhân, đi bán hàng dạo, rửa bát trong nhà hàng… Ngày nào cũng làm đến tận nửa đêm.

Cố Duẫn Xuyên phát hiện bàn tay tôi đầy những vết nẻ vì lạnh, mắt anh đỏ lên.

Sau đó lấy ra một chiếc váy xanh — cái váy mà tôi đã nhìn rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ dám mua.

Tôi vội muốn mang đi trả lại, nhưng bị anh kéo lại.

“Ninh Ninh, chiếc váy này là quà sinh nhật anh tặng em, em không được trả lại!”

“Tất cả những công việc đó em nghỉ hết đi! Anh tuyệt đối sẽ không để em chịu khổ nữa! Em chính là toàn bộ cuộc đời của anh!”

Tôi quý chiếc váy xanh ấy vô cùng, mặc suốt nhiều năm.

Nhìn chiếc váy ấy, tôi ngồi bệt xuống sàn.

Lời thề năm xưa của anh còn vang bên tai — rõ ràng mà lại xa xăm.

Dần dần, âm thanh ấy càng lúc càng xa, xa đến mức không nghe rõ nữa.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)