Chương 4 - Bổn Tiểu Thư Ta Là Nhẫn Bạch Ngọc
10
"Thẩm Quân Dao, ngươi đang làm gì?"
Thẩm Quân Dao thẳng thừng nói: “Cầu hôn.”
“Miền Nam đang có lũ lụt, ta cùng ca nàng phải đến phía nam một thời gian, lỡ như nàng bị bắt cóc thay vì cầu hôn thì sao?”
"Ahem, ta gọi con tới đây là muốn hỏi con..."
Thẩm Quân Dao thì thào bằng giọng chỉ có hai người nghe được: “Thẩm Quân Trạch đã đến gặp Hoàng hậu để xin ban chiếu chỉ.”
Thẩm Quân Trạch có mối quan hệ thân thiết với gia tộc của Hoàng hậu, xét theo mối quan hệ của y với Mộ Tuyết Dao cũng đủ thấy.
Sau này chắc chắn Thẩm Quân Trạch sẽ có không ít thê thiếp. Không thể thành thân với y được.
Ta nhìn Thẩm Quân Dao, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta muốn ngươi dám chắc một việc!”
"Nếu ta là thê tử duy nhất của ngươi, ta sẽ đồng ý!"
Thẩm Quân Dao không để ý, cười nhẹ:“Việc này có gì khó khăn vậy?”
Hắn nói thêm: “Nếu vi phạm, nàng có thể g i ế t ta."
“…”
11
Vấn đề này tạm thời đã được giải quyết.
Ta tưởng Thẩm Quân Dao sẽ ở lại thêm vài ngày nữa. Không ngờ lại rời khinh thành ngay trong đêm.
Họ vội vã đến Từ Châu, ta bám vào ngón tay đeo nhẫn ngọc của Thẩm Quân Dao và đi cùng mọi người.
Dù lũ lụt đã rút nhưng tham quan tham m nhũng vẫn tràn lan và dịch bệnh ngày càng lan rộng.
Tuy nhiên, Thẩm Quân Dao rất tự tin yêu cầu thái y đi cùng chuẩn đoán mạch và bốc bị thuốc.
Ta biết rằng việc vận chuyển dược liệu phải tốn rất nhiều nhân lực.
Thẩm Quân Dao đã bí mật đến nhiều hiệu thuốc để tìm.
“Làm sao ngươi biết trước để tìm cách đối phó với bệnh dịch?”
Thẩm Quân Dao theo thói quen đưa tay xoa xoa nhẫn ngọc.
"Thiên cơ bất khả lộ."
Ta cong môi.
"Ngươi thật kiên quyết, ngươi đây là đang muốn trở về trước cuộc săn mùa thu sao?"
"Chủ yếu là do ta nhớ nàng."
Ta khịt mũi không thèm để ý đến hắn nữa.
12
Cuộc sống không quá nhàm chán.
Dù mỗi đêm có mệt mỏi đến thế nào, Thẩm Quân Dao cũng sẽ nói chuyện với ta một lúc trước khi nghỉ ngơi.
Nếu tai nạn duy nhất xảy ra thì đó là Thẩm Quân Trạch.
Y thực sự đã yêu cầu Hoàng đế ban hôn cho ta một cách công khai trên triều.
Đột nhiên y lại có động thái.
Ta thật ngu ngốc!
Hoàng đế yêu cầu y hỏi ta trước khi ban hôn. Thẩm Quân Trạch theo phụ thân ta về phủ Thừa tướng.
"A, Thẩm Quân Dao tuyệt đối không phải đối thủ xứng đôi! Nàng không thể chỉ nhìn thấy hắn liền nhảy vào hố lửa!"
Cái nhìn "dành riêng cho ta" của y khiến ta bật cười.
"Là đồng cảnh ngộ, ngài muốn ta cảm tạ ngài sao? Cảm tạ Tứ hoàng tử cứu ta khỏi hố lửa?"
Thẩm Quân Trạch có vẻ hơi bối rối.
"Ây, tiểu biết ý ta không phải vậy mà! Ta thực sự thích tiểu thư. Nếu không có Thẩm Quân Dao, ta sẽ cướp đi tình yêu của tiểu thư..."
“Nếu không phải hắn vì tình cảm mà tranh đấu, bây giờ ngài đã được Hoàng hậu ủng hộ, thậm chí còn cưới một nhà đầy thê thiếp xinh đẹp, mỗi tay ôm lấy một người, hưởng thụ sự chúc phúc của mọi người phải không?”
Thẩm Quân Trạch trước giờ rất biết cách diễn nên hiện tại khi bị lộ y không khỏi ngạc nhiên. Y nhìn tôi một lúc lâu, yết hầu của anh khẽ cử động nhưng không thể nói được một câu.
Thẩm Quân Trạch của ngày hôm nay không phải là cậu bé bị bắt nạt trong hậu cung.
Và ta không phải kẻ ngốc để y điều khiển. Ta bật cười.
“Khi Thẩm Quân Dao cầu hôn phụ thân ta, ngài ấy nói rằng chỉ có mình ta và không có ý định nạp thiếp.
“Nếu Tứ hoàng tử cho rằng mình có thể so sánh được với Thẩm Quân Dao, vậy thì…”
Ta dừng lại, nói từng chữ một: “Chúng ta thành thân đi!”