Chương 3 - Bổn Tiểu Thư Ta Là Nhẫn Bạch Ngọc
07
Thẩm Quân Dao vốn luôn ngang ngược, cho nên ta tưởng đêm nay sẽ khá khó khăn.
Khi đi ngang qua, ta thấy hắn đang đi dạo trong chợ đêm.
"Nàng muốn đi đâu?"
Có lẽ vì nghe thấy giọng nói của ta nên hắn giơ ngón tay đeo nhẫn ngọc lên che miệng.
"Không phải ta đã bảo là cho nàng thấy sự vô liêm sỉ thực sự sao?"
Môi hắn gần môi ta đến mức ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
Ta trợn mắt nhìn hắn: "Cái gì? Ngươi định đưa ta đi đâu.”
Nếu hắn dám, lát nữa ta sẽ véo ngón tay cái của hắn, cho hắn biết cảm giác gãy xương là thế nào!
Thẩm Quân Dao đến hiệu thuốc đưa đơn thuốc cho chủ tiệm và yêu cầu ông ta chuẩn bị những thứ này trong vòng ba ngày.
Sau đó hắn đưa ta đến nơi cách cửa sau phủ của Thẩm Quân Trạch không xa.
"Tống tiểu thư cô cần phải nhìn kỹ những kẻ thật sự không biết xấu hổ đó."
"Thẩm Quân Dao, ngươi không phải rất...”
Ta còn chưa nói xong, vô tình chú ý tới một người phụ nữ đội mũ che màn. Cô ta thu hút toàn bộ sự chú ý của Thẩm Quân Trạch.
Thẩm Quân Dao đang đứng ở một vị trí hoàn hảo để không bị phát hiện. Lại còn có thể nhìn bao quát toàn bộ sự việc đang xảy ra ở lối vào phủ tướng quân.
Thẩm Quân Trạch bước ra tiễn cô ta, ánh mắt đầy trìu mến.
Người phụ nữ cũng không muốn rời đi ngay, thân thể vặn vẹo đến mức gần như dựa vào lòng Thẩm Quân Trạch.
Bất cứ ai cũng dễ nhận thấy mối quan hệ của họ không được bình thường.
Tuy rất ngạc nhiên nhưng trong lòng ta cũng không cảm thấy gì nhiều.
"Huynh có thể không lấy Tống Nhất Tiên được không?"
Con hẻm ở đây vắng lặng.
Người phụ nữ vừa nói xong, vẻ mặt Thẩm Quân Trạch liền trở nên lạnh lùng.
"Muội quên những gì huynh đã nói với muội rồi sao? Đây đều là vì tương lai của chúng ta."
Người phụ nữ nghe xong liền dậm chân, quay người lên xe bỏ đi.
Thẩm Quân Dao cũng đưa ta đi.
Trên đường đi, chúng ta không nói với nhau câu nào.
Khi về phủ, Thẩm Quân Dao hỏi ta thấy thế nào.
“Giọng nói của người phụ nữ đó nghe quen quá.”
Ta luôn có cảm giác như mình đã nghe thấy nó ở đâu đó.
“Chỉ vậy thôi sao?” Thẩm Quân Dao kinh ngạc: “Nàng không nghe hắn ta nói muốn thành thân với nàng sao?”
"Nghe này, điều này có đáng ngạc nhiên không?"
"Phụ thân ta là thừa tướng, ta là bảo bối của ông, ai mà không muốn gả cho ta, phải không?"
Thẩm Quân Dao không thể phản bác được gì liền mặc kệ ta mà rời đi.
08
Mùa xuân vừa đến, muội muội ta rủ ta ra ngoài chơi.
Ta vô tình trông thấy Thẩm Quân Trạch.
Tiểu muội lén đẩy ta, thấp giọng nói: “Tứ hoàng tử tới đây không phải là vì tỷ sao?”
Ta vô thức bảo muội ấy đừng nói những điều vô nghĩa.
Sau đó ta có chút áy náy nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Quân Dao mới thở phào nhẹ nhõm.
Khoan.
Có chuyện gì với Thẩm Quân Dao vậy!
Ta phản ứng có chút muộn, cảm thấy hơi xấu hổ và khó chịu khi gặp lại Thẩm Quân Trạch.
"Tại sao lại không? Mọi người đều biết Tứ hoàng tử có hứng thú với tiểu thư."
Giọng nói này———
Ta nhanh chóng xác định được nguồn phát ra âm thanh.
Tam tiểu thư của phủ Công tước gần đây đã gây tiếng vang lớn ở kinh thành.
Cô ta cũng chính là người phụ nữ đã gặp riêng với Thẩm Quân Trạch mấy hôm trước.
"Mộ Tuyết Dao, ngươi đang nói cái gì?"
“Ta nói không sai, chẳng lẽ cho rằng có nhánh cao hơn sao?
"Nghe nói Nhị hoàng tử có ý định thành thân với tiểu thư!"
Mặt ta lập tức tối sầm lại, không để tiểu muội của mình kịp hành động ta đã tiến lên tát cô ta trước.
"Ngươi dám đánh ta?!"
"Dám chứ sao không?!”
“Ta nói cho ngươi biết, ta chính là tam tiểu thư của phủ Công tước!” Cô ta hét lên vẻ mặt đầy giận dữ.
"Tam tiểu thư khá là thú vị! Cô biết Tứ hoàng tử có hứng thú với ta, đồng thời cũng biết Nhị hoàng tử có ý định cầu hôn ta. Rõ ràng như vậy, chẳng lẽ cô có người đưa tin?"
Mộ Tuyết Dao che mặt, sự kiêu ngạo lập tức biến mất: "Ngươi đang vu khống ta!"
"Vậy ngươi thừa nhận là ngươi đã vu khống ta?"
"Phong cảnh mùa xuân thật êm dịu. Không biết các vị tiểu thư đây có gặp chuyện gì khó chịu không?"
Thoạt nhìn, Thẩm Quân Trạch đến đây là cố tình tìm kiếm cơ hội.
Y nhìn ta với ánh mắt trìu mến khiến cho một con chó cũng phải nhìn ta.
Không có một cái liếc nhìn nào dành cho Mộ Tuyết Dao.
Vì lý do nào đó, ta cảm thấy một cảm giác buồn nôn không thể giải thích được sâu trong lòng.
Ta thực sự muốn tát vào mặt y ngay lập tức!
09
“Tứ hoàng tử cũng muốn biết chuyện riêng của nữ nhân bọn ta sao?”
Giọng điệu của ta lạnh lùng khiến Thẩm Quân Trạch khẽ cau mày.
"A...Tống tiểu thư hiểu lầm rồi, ta không phải..."
"Ta mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, nếu như lời đồn đãi như vậy truyền đến phụ thân ta, ta sẽ không để yên, tuyệt đối sẽ không để kẻ đó sống yên ổn!”
Ta liếc nhìn một lượt rồi lập tức đưa muội muội của mình rời đi.
"Tỷ tỷ, trước đây không phải tỷ có thiện cảm rất tốt về Tứ hoàng tử sao?"
“Sao đột nhiên tỷ lại muốn hủy hôn, không phải vì Nhị hoàng tử vừa ý phụ thân đâu đúng không?”
"Có hối hận khi chọn vị phu quân này không?"
Giọng nói của Thẩm Quân Dao đột nhiên vang lên bên ngoài cỗ xe ngựa. Ta mở rèm và nhìn ra.
Hắn đang ngồi bên cạnh xe, khi thấy ta thò đầu ra hắn đã mỉm cười với ta.
“Ra ngoài!” Ta thô lỗ mắng hắn rồi hạ rèm xuống.
Tiểu muội ta sợ đến mức hỏi ta làm vậy có c h ế t không.
Dù ta có đi sau thì hắn cũng theo ta về tận nhà.
"Thẩm Quân Dao, ngươi đừng đi quá xa. Ngươi không về phủ của mình, tại sao lại đi theo ta?"
Thẩm Quân Dao giơ tay đầu hàng: “Ta có việc quan trọng phải làm!”
Ta đảo mắt và tăng tốc độ.
Vừa trở lại sân, ta đã được phụ thân gọi đến.
Ta nghe thấy hắn cùng với phụ thân ta đang bàn chuyện, nhưng có gì đó sai sai.
"Nếu Thừa tướng không muốn tham gia hoàng chiến, ta có thể rút lui.”
“Nếu con bé không quen sống ở phủ Nhị hoàng tử sau khi thành thân, thì hãy đưa con bé về đây.”
"?"