Chương 8 - Bờ Biển Tái Ngộ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bãi cát sạch sẽ, không có bữa sáng chờ sẵn, không có bó hoa, cũng không có bóng dáng người đang đợi.

Chỉ có một hàng dấu chân bé xíu, kéo dài về phía xa.

Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu hỏi tôi: “Mẹ ơi, chú Cố đâu rồi?”

Tôi cúi xuống thắt lại dây mũ chống nắng cho con, mỉm cười nói:

“Chú đi đến nơi mà chú nên đến rồi.”

Giống như đêm mưa năm năm trước, tôi đã học cách tự mình cầm ô.

Và lần này, dưới chiếc ô ấy, chỉ có tôi và mặt trăng nhỏ của tôi.

Vững vàng bước về phía bình minh thuộc về chính mình.

6. Tái sinh – Ngày thứ sáu

Chiều hôm đó, khi chiếc xe của Cố Yến biến mất ở cuối đường chân trời ven biển, tôi dọn vào một căn nhà nhỏ nằm sát biển hơn.

Tường ngoài sơn trắng, khung cửa sổ màu xanh đẩy cửa ra là thấy cả bãi cát mênh mông.

Nguyệt Nguyệt chạy quanh vườn đuổi bướm, váy tung bay như một đóa hoa vừa nở rộ.

“Má ơi, ở đây có chú mới không?” Con bé bất chợt quay lại hỏi.

Tôi ngồi xuống, lau mồ hôi trên trán con: “Con muốn có chú mới à?”

Con nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Miễn là mẹ vui là được.”

Đôi mắt trẻ con trong veo như biển cả, soi rõ từng vết trầy xước và hành trình trưởng thành của tôi suốt những năm qua.

Tôi sắp xếp lại phòng làm việc.

Phòng hướng nam, cả bức tường là giá sách.

Hàng xóm mới là một cặp vợ chồng già. Ông làm việc ở bến cảng, bà mở tiệm bánh nhỏ xíu.

Sáng nào bà Lâm cũng mang sang ổ bánh mì vừa ra lò. Nguyệt Nguyệt đặc biệt thích món bánh dừa nướng của bà.

“Một mình nuôi con thật không dễ dàng.” Bà Lâm nói vậy, trong mắt ánh lên sự dịu dàng xen chút xót xa.

Tôi mỉm cười nhận lấy ổ bánh mà không giải thích gì thêm.

Đôi khi, những hiểu lầm từ bên ngoài lại là một dạng che chở. Ít nhất, sẽ không có ai liên tục hỏi “Ba của bé đâu rồi?”.

Ở thị trấn nhỏ ven biển này, chúng tôi chỉ là một cặp mẹ con bình thường.

Không có quá khứ, không có tổn thương. Chỉ có thủy triều lên rồi lại xuống.

Tôi bắt đầu viết. Không phải bài báo, cũng không phải bản thảo đặt hàng, mà là những câu chuyện thật sự mình muốn kể.

Về biển, về trưởng thành, về hành trình một người phụ nữ gom lại từng mảnh vỡ để trở nên toàn vẹn.

Người đọc đầu tiên là Nguyệt Nguyệt. Dù con không hiểu những câu chữ phức tạp, vẫn thích cuộn vào lòng tôi nghe tôi đọc những đoạn văn dịu dàng.

“Mẹ ơi, chuyện này hay ghê.” Con bé luôn nói vậy.

Thế là tôi tiếp tục viết. Viết trong những đêm sâu thẳm khi con đã ngủ, bên tiếng sóng biển dịu dàng lặng lẽ.

Một hôm, tôi nhận được lá thư từ Cố Yến.

Không ghi tên, nhưng nét chữ quen thuộc.

Anh nói đã bắt đầu công việc mới ở một thành phố phía Bắc, nuôi một con mèo, và trồng đầy hoa nhài trên ban công — loài hoa tôi từng rất yêu.

Lá thư rất ngắn, như thể đang cố kìm nén điều gì đó.

Tôi đọc xong, gấp lại, đặt vào ngăn sâu nhất trong tủ.

Không hồi âm.

Bởi có những con đường, một khi đã bước qua thì không thể quay lại. Có những người, một khi đã bỏ lỡ thì không cần gặp lại.

Giống như thủy triều, mãi mãi không bao giờ chảy ngược.

Nguyệt Nguyệt bắt đầu đi học mẫu giáo.

Con có bạn mới, học được những bài hát mới, thỉnh thoảng còn mang về mấy hình dán do bạn bè tặng.

“Mẹ ơi, bạn Trí nói ba bạn ấy biết làm thuyền gỗ, mẹ có làm được không?”

Tôi mua sách hướng dẫn, vừa xem video vừa học.

Chiếc thuyền đầu tiên tôi làm xiêu vẹo méo mó, nhưng Nguyệt Nguyệt lại ôm chặt lấy như báu vật.

“Mẹ giỏi lắm á!” Con bé tự hào khoe với các bạn.

Chính khoảnh khắc đó, tôi bỗng hiểu ra —

Tôi không làm vậy để chứng minh rằng “không có anh tôi vẫn sống được.”

Mà là tôi thật sự… không cần anh, tôi vẫn sống tốt.

Một chiều cuối thu, tôi dắt Nguyệt Nguyệt ra bãi biển thả diều.

Gió lớn, diều bay cao. Con bé nắm dây chạy nhảy, tiếng cười vang khắp bờ cát.

Hoàng hôn kéo dài bóng hai mẹ con, nhưng giờ đây không còn là ba cái bóng nữa.

“Mẹ ơi nhìn kìa!” Nguyệt Nguyệt chỉ lên trời. “Diều bay vô mây luôn rồi!”

Tôi ngẩng đầu, để gió biển mơn man mặt. Chợt nhớ năm xưa Cố Yến cũng từng thả diều với tôi tại chính nơi này. Khi đó anh nói sẽ nắm lấy sợi dây này suốt đời.

Sợi dây ấy giờ vẫn trong tay tôi — chỉ là người được giữ đã không còn là anh.

Cũng tốt thôi.

Ít nhất, lần này, tôi là người cầm dây.

Khi đêm buông xuống, Nguyệt Nguyệt ngủ gục trên vai tôi.

Tôi bế con từ từ bước về nhà, bóng đèn đường rút ngắn rồi kéo dài hình ảnh của hai mẹ con.

Trong sân, mấy chậu sen đá bà Lâm tặng đang lớn dần. Chuông gió bên cửa sổ khẽ reo — là Nguyệt Nguyệt xâu từ những chiếc vỏ sò nhặt được.

Đơn sơ, nhưng chắc chắn. Giống như cuộc sống hiện tại của chúng tôi.

Không còn cần quà đắt tiền để chứng minh tình yêu, không cần lãng mạn gượng ép để duy trì quan hệ.

Một bữa cơm đơn giản, một ngày bình yên — vậy là đủ.

Tôi đắp chăn cho con. Nguyệt Nguyệt lơ mơ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có hạnh phúc không?”

Tôi hôn lên trán con: “Hạnh phúc lắm.”

Và đó là lời thật lòng.

Không còn vì ai mà chờ đợi, không vì ai mà thay đổi, cũng không vì ai mà lo lắng được mất.

Niềm hạnh phúc bình dị ấy, còn đáng tin hơn cả tình yêu.

Ngoài cửa sổ, vầng trăng non vừa lên cao trên mặt biển.

Ánh sáng trong trẻo rải khắp thế gian, soi sáng mọi con đường quay về.

Và con đường về của tôi… chính là nơi đây.

Là căn nhà nhỏ hướng biển này. Là đêm có ánh trăng, có Nguyệt Nguyệt nằm cạnh.

Là từng buổi sáng mai phía trước, thuộc về chính mình.

Hết

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)