Chương 7 - Bia Mộ Nghiêng Đổ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh ngẩng lên nhìn tôi, nửa đùa nửa thật:

“Vậy nên cô không cần cảm thấy có lỗi với tôi, quãng thời gian cuối cùng hãy ở bên con thật tốt.”

“Sau khi cô quay về, nhớ phù hộ tôi phát tài lớn.”

Cuối cùng tôi cũng trút bỏ được tâm trạng nặng nề, mỉm cười nhìn anh:

“Được.”

Lương Lạc gật đầu, không nói thêm gì, quay người rời đi.

Nửa ly rượu, uống đến mức bước chân cũng loạng choạng.

Tôi quay vào bếp, nấu một bát canh giải rượu.

12.

13.

Nửa tiếng sau, tôi đứng trước cửa phòng của Lương Lạc.

Phòng ngủ vẫn giữ nguyên như cũ.

Lương Lạc ngồi trên sofa lặng lẽ uống rượu, không biết đang nghĩ gì.

Tôi bưng khay đứng rất lâu, lần đầu tiên nhận ra, Lương Lạc đã không còn trẻ nữa.

Chúng tôi kết hôn ba năm.

Sau khi tôi chết, anh lại một mình gồng gánh thêm bốn năm.

Ba mươi lăm tuổi, nơi khóe mắt anh đã lộ ra vài nếp nhăn mờ.

Ánh mắt cũng nhuốm mệt mỏi, không còn là Lương Lạc ngông nghênh, coi đời như trò đùa của nhiều năm về trước.

Anh trút bỏ vẻ non trẻ, trở nên trầm ổn.

Tôi thường nhìn anh, lúc anh im lặng, vô cớ lại thấy buồn bã cô tịch.

Giống như một ly rượu ủ lâu năm, khi uống vào thì thơm nồng, nhưng dư vị chỉ còn lại cay đắng.

Tôi muốn hỏi anh, những năm qua có phải sống không tốt hay không.

Nhưng có vài lời, tôi đã sớm không còn tư cách để hỏi.

“Vợ cũ, cô nhìn tôi như thế làm gì?”

“Muốn nối lại tình xưa à?”

Lương Lạc ngẩng lên nhìn tôi, cười rồi nuốt một ngụm rượu.

Người già đi nhưng tim chưa già, vẫn không đứng đắn như vậy.

Tôi đặt bát canh giải rượu trước mặt anh:

“Chỉ là thấy anh không còn trẻ như trước nữa.”

Lương Lạc cũng không giận, đặt ly rượu xuống, thở dài:

“Chẳng phải là vì nuôi con giúp cô sao.”

“Cô ở dưới đó một mạch bốn năm, chẳng lẽ đứa trẻ tự lớn lên, tự ăn tự uống?”

Tôi tự biết mình có lỗi, rất lâu không nói gì.

Lương Lạc đứng dậy, lấy từ tủ sách ra mấy cuốn album dày cộp:

“Tự xem đi, sợ cô tìm chuyện, tôi cố ý giữ lại làm bằng chứng.”

“Không hề ngược đãi con gái cô, năm nào cũng nuôi cho trắng trẻo mập mạp.”

Tôi cúi đầu nhận album, khẽ nói lời cảm ơn.

Đêm đó, tôi xem hết tất cả những tấm ảnh.

Dưới mỗi tấm ảnh đều có chữ viết tay của Lương Lạc.

Con gái tôi tên là Lương Sơ Doanh.

Lương Lạc đến khi con tròn một tuổi mới đặt tên cho con.

“Doanh” — chỗ dựa.

Anh hy vọng con bé sẽ giống như mầm non phá đất vươn lên, dù không có mẹ cũng có thể kiên cường hơn một chút.

Tôi nhìn rất lâu, nước mắt nóng hổi lăn xuống.

Lương Lạc không vì tôi lừa dối mà bạc đãi con gái.

Anh ghi lại từng khoảnh khắc con lớn lên, cùng con xem hoạt hình, làm đồ thủ công.

Anh chụp lại bóng lưng con lần đầu đi mẫu giáo, động viên con phải dũng cảm.

Anh vì chăm sóc con mà từ chối mọi hoạt động thương mại cần ra ngoài, cũng vì con ốm mà lặng lẽ đỏ hoe khóe mắt.

Những năm tôi vắng mặt, Lương Lạc đã thay tôi bù đắp tất cả.

Lương Lạc rất yêu con.

Cả đêm đó, tôi ngủ trong phòng khách, tim đầy ắp đau đớn.

Tôi không dám nói với Lương Lạc rằng, thật ra tôi vẫn luôn ở đó.

Nhìn anh dạy con nói chuyện, học chữ, làm thủ công, tập xe đạp…

Tôi đều đứng từ xa nhìn.

Tôi nhớ họ.

Rất, rất nhiều.

Trong phòng ngủ chính, đèn vẫn sáng.

Lương Lạc tựa trên sofa, nhìn tấm ảnh trên giấy đăng ký kết hôn, rất lâu không nói gì.

Hết ly rượu này đến ly khác trôi xuống cổ họng, khóe mắt Lương Lạc dần đỏ lên.

Đó là bức ảnh duy nhất cô để lại cho anh.

Ngoài ra, chẳng còn gì nữa.

Cô thật sự nhẫn tâm.

13.

14.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi bày ra hai phần bữa sáng.

Bánh của con gái, tôi làm thành hình thỏ con.

Trang trí thêm bằng dâu tây và việt quất.

Con bé thích thỏ con, cũng thích ăn dâu tây.

Trong cuốn album đó, Lương Lạc đã ghi lại.

Tôi vừa đặt ly sữa xuống.

Bất ngờ chạm phải một ánh nhìn mềm mại.

Một bóng dáng nhỏ xíu bước ra từ phòng ngủ, trong lòng còn ôm con khủng long, rõ ràng là vẫn chưa tỉnh ngủ.

Tóc rối thành một cục.

Mềm mềm.

Con bé nhìn tôi, bỗng mở to đôi mắt ngái ngủ.

Nhìn tôi vô cùng chăm chú.

Sau đó trong đôi mắt to dần dần ngấn nước, cái miệng nhỏ mím lại, bờ vai khẽ run run.

Giống như đã chịu tủi thân rất lớn.

Tôi đứng sững, tay chân lóng ngóng, không biết vì sao con bé biết tôi là mẹ.

Cũng không biết… phải dỗ con thế nào.

Cho đến khi con bé khóc, dang hai tay về phía tôi, con khủng long rơi xuống bên chân.

Con nói:

“Mẹ—”

“Ôm—”

Giọng nghẹn ngào.

Tôi không kìm được nữa, vội vàng bước tới bế con lên.

Chặt chẽ, thật chặt.

Một khắc cũng không muốn buông tay.

Tôi ôm con đi qua đi lại trong phòng khách, hết lần này đến lần khác dỗ dành.

Con bé úp mặt vào vai tôi, nhỏ giọng gọi mẹ, khóc đến khi không còn sức.

Lúc này tôi mới biết, thì ra con bé vẫn luôn biết đến sự tồn tại của tôi.

Từ rất sớm, con đã biết.

Trái tim tôi như bị siết chặt.

Không nhịn được mà hôn con thêm vài cái, xoa đầu con nhiều hơn.

Khi Lương Lạc xuống lầu, vừa hay nhìn thấy hai mẹ con ôm nhau.

Dưới ánh nắng, mái tóc của hai mẹ con đều lấp lánh, bộ đồ mặc nhà mềm mại được nắng hong cho ấm áp.

Trên người họ tỏa ra hơi ấm dịu dàng.

Lương Lạc nhìn rất lâu.

Trong khoảnh khắc có chút thất thần.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)