Chương 5 - Bí Mật Thịt Gà

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

“Hai người không biết chứ, Diên Diên nhà tôi… kỹ tính lắm!

Ăn gà mà cũng chọn lựa đủ kiểu.

Đầu gà chân gà thì bảo bẩn, không ăn.

Ức gà thì bảo dai, mắc răng, cũng không ăn.

Chỉ thích mỗi cái phần giữa của cánh gà — à, gọi là gì nhỉ… à đúng rồi, cánh giữa!

Mà phải là thịt nạc, không được có xương cơ!”

Bà xòe hai tay ra, làm bộ bất lực pha lẫn cưng chiều:

“Hai người nghĩ xem, một con gà thì được mấy cái cánh giữa?

Gỡ ra cũng chỉ được tí tẹo.

Nó còn bắt tôi lọc xương sạch sẽ, chỉ lấy phần nạc để hầm canh.

Canh phải trong veo mới chịu uống!”

“Muốn nấu được một bữa canh cho nó, tôi phải dùng cả chục cái cánh giữa!

Năm trăm con gà, không phải là hết theo kiểu đó sao?

Thậm chí còn không đủ, tôi phải chạy đến trại gà hằng ngày, hai cái chân tôi chạy mà giờ thành như tăm tre luôn rồi đây này!”

Câu nào câu nấy bắn ra như súng liên thanh, vừa khéo léo vừa đầy cảm xúc như diễn kịch.

Nội dung thì “có lý”, lại ẩn chứa chút oán trách mang vẻ yêu thương, dễ khiến người ngoài tin sái cổ.

Quả nhiên, một vài người thân quen không rõ đầu đuôi đã bắt đầu gật gù, gương mặt tỏ vẻ “ra là vậy”, thậm chí còn hơi thương cảm cho mẹ chồng.

Có người khẽ nói:

“Giờ lớp trẻ kỹ tính mà…”

“Chỉ ăn cánh giữa thì chắc phải cả đống gà thật…”

Ngực tôi thắt lại, một luồng khí nóng xộc thẳng lên đỉnh đầu, mắt tối sầm, tim nhói lên vì tức giận.

Tôi thích ăn cánh giữa?

Đúng.

Nhưng từ bao giờ tôi đòi hỏi mấy yêu sách hoang đường đó?

Nào là chỉ uống canh hầm bằng thịt nạc đã lọc xương?

Nào là mỗi lần nấu phải dùng hơn chục cái cánh giữa?

Toàn là lời vu khống trắng trợn!

Đáng buồn là… tôi không có lấy một bằng chứng để phản bác.

Bếp là lãnh địa tuyệt đối của bà.

Tôi thậm chí không được phép bén mảng lại gần.

Suốt hai mươi bảy ngày đó, tôi chẳng khác gì một kẻ bị nuôi nhốt, bà đưa gì tôi ăn nấy.

Dù tôi có nói gì lúc này, trong mắt người khác, cũng sẽ chỉ là lời chống chế vô nghĩa.

Bởi vì hình ảnh của bà trong mắt họ đã quá hoàn hảo.

Bà đang mang dáng vẻ của một người mẹ chồng cam chịu, bị con dâu “khó chiều” làm khổ.

Cậu tôi tức đến mức môi run run, mợ tôi thì mặt mày xanh mét.

Nhưng nếu bây giờ nổi đóa, người ta chỉ nghĩ nhà ngoại tôi đang làm loạn, thiên vị con mình.

Tôi cố gắng kìm nén cơn giận và nỗi tủi hờn sắp bùng nổ, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay đến đau nhói.

Tôi nhìn gương mặt mẹ chồng đang diễn vở kịch “mẹ chồng mẫu mực” một cách hoàn hảo trước mặt bao người, trong đầu hiện lên một ý nghĩ rõ ràng đến lạnh lẽo:

Phải nhịn.

Giờ mà vạch mặt bà, sẽ đúng như bà mong muốn.

Năm trăm con gà không thể tự nhiên biến mất.

Chắc chắn bà đã để lại dấu vết.

Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ về bé Đoá Đoá trong vòng tay.

Được thôi, Trương Ảo Mai.

Bà muốn diễn? Tôi sẽ theo bà diễn đến cùng.

Xem ai cười được đến phút cuối.

Sau tiệc đầy tháng, việc đầu tiên tôi làm sau khi kiểm tra xong camera là lấy ra 10 triệu tiền mặt từ khoản sinh hoạt phí Dương Kiếm gửi về.

Tôi lặng lẽ tránh mặt mẹ chồng, thông qua một người bạn đáng tin cậy, liên hệ được với một thám tử tư có tiếng.

Tôi kể rõ với anh ta về sự biến mất bí ẩn của 500 con gà, những hành vi khả nghi của mẹ chồng, và cả những lời dối trá của bà trong buổi tiệc đầy tháng.

Yêu cầu của tôi rất rõ ràng: làm rõ tung tích của 500 con gà đó, và tìm ra bằng chứng xác thực.

Cùng lúc đó, tôi cũng nhận ra một cách tỉnh táo rằng — chỉ có độc lập về kinh tế mới giúp tôi có tiếng nói.

Vừa ra khỏi tháng cữ, cơ thể chỉ mới hồi phục đôi chút, tôi đã bắt đầu nộp hồ sơ xin việc online, tìm kiếm cơ hội làm lại từ đầu.

Thời gian và sức lực bị đánh cắp tôi nhất định phải giành lại.

Mẹ chồng Trương Ảo Mai dường như hoàn toàn quên sạch những gì đã xảy ra trong tiệc đầy tháng.

Hoặc là… bà tin chắc tôi không làm gì được bà.

Bà lại quay về với vẻ “mẹ chồng tâm lý”, nhẹ nhàng khuyên nhủ tôi:

“Diên Diên à, vội gì mà đi tìm việc? Đoá Đoá còn bé thế này, thiếu mẹ sao được.

Đợi con bé cai sữa, tầm một tuổi rồi tính sau cũng chưa muộn!

Dương Kiếm gửi tiền về hàng tháng, đủ chi tiêu mà! Mẹ cũng có thể giúp con trông bé.”

Tôi nhìn gương mặt đầy “quan tâm” ấy, dạ dày như thắt lại từng cơn.

Tôi không phản bác ngay.

Thay vào đó, tôi bình tĩnh gọi điện cho Dương Kiếm bên châu Phi ngay trước mặt bà.

Tôi kể lại với chồng chuyện mẹ chồng khuyên tôi nên đợi lâu hơn mới đi làm, và tôi cũng bày tỏ mong muốn được quay lại công việc càng sớm càng tốt.

Bên kia điện thoại, anh ấy im lặng vài giây, tín hiệu có chút nhiễu.

Giọng anh mệt mỏi vang lên:

“Diên Diên, anh hiểu là em muốn đi làm.

ĐỌC TIẾP:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)