Chương 2 - Bí Mật Sau Cánh Cửa Tủ
Bố tôi nửa ngồi xuống, ôm em lên, cọ mũi vào em: “Yên tâm con trai, mai là lần cuối con thấy chị. Bố hứa, sau đó, con sẽ không bao giờ thấy chị nữa.”
Em gật đầu mạnh, rồi cười. Mẹ tôi nhìn em, cười hiền từ, khẽ lẩm bẩm: “Con trai, tất cả là vì con.”
Cả ba người cười rời đi, tiện tay tắt đèn phòng khách. Ánh sáng cuối cùng trước mắt tôi biến mất, chỉ còn lại bóng tối tuyệt vọng. Tôi nằm trong đống quần áo, nhìn trần nhà, ngực phập phồng, nước mắt chảy dài theo khóe mắt.
Nửa năm xa nhà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nửa năm trước, khi tôi về nhà, em trai vẫn còn lao vào lòng tôi, cọ đầu vào người tôi; bố mẹ hỏi han, lấy hành lý, chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn. Tiếng cười nói rộn ràng, tràn ngập yêu thương.
Lúc đó, tôi nghĩ gia đình mình là gia đình hạnh phúc nhất, tôi sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì họ. Nhưng giờ, tôi trở thành kẻ bị bỏ rơi, bị căm ghét, một con cừu non chờ bị giết, một đứa con gái vô dụng.
Không biết tôi khóc bao lâu, chỉ nhớ khi tỉnh lại, trong người lạnh ngắt. Tôi dần thiếp đi, nửa đêm bị một tiếng động lạ đánh thức. Tôi giật mình mở mắt, hy vọng mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Nhưng chiếc tủ tối tăm này nhắc tôi rằng tất cả đều là sự thật.
Tôi đủ may mắn, bố không phát hiện ra tôi trong tủ, nếu không, giờ tôi có lẽ đã là một cái xác. Tôi chậm rãi chống người dậy, cố không phát ra tiếng động. Là bố mẹ tôi, họ ăn mặc chỉnh tề, đi ra phòng khách, thì thầm với nhau, không biết nói gì.
Tôi nhìn điện thoại… đã hai giờ sáng.
Muộn thế này… họ đi đâu?
Tim tôi đập nhanh. Họ rời đi, là cơ hội tuyệt vời để tôi trốn. Tôi chưa báo cảnh sát, vì trong lòng vẫn còn chút hy vọng dành cho họ.
Một khi cảnh sát can thiệp, mọi chuyện sẽ không thể quay lại được nữa. Tôi phải tự mình tìm hiểu xem rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì, và cặp vợ chồng sống ở đây… có thật là bố mẹ tôi hay không.
Họ rất cẩn thận, mở cửa, thò đầu ra ngoài, xác nhận không có ai mới rời đi. Căn nhà lại chìm vào tĩnh lặng. Tôi không ra ngay, mà đợi thêm mười phút, xác định họ đã đi thật rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa tủ, bước ra ngoài.
Trong bóng tối, một giọng trẻ con vang lên sau lưng: “Chị!”
Tôi quay lại. Em trai tôi đang mặc đồ ngủ, đứng một bên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm tôi.
Tôi giận dữ nhìn em, bàn tay siết chặt. Trong đầu không ngừng vang lên câu nói của em tối nay: “Con ghét chị, con không muốn gặp chị nữa!”
Tại sao?
Tôi chảy nước mắt, chậm rãi tiến lại gần em.
Em lùi lại hai bước, nghẹn ngào nói: “Chị muốn đánh em à?”
Câu hỏi ấy phá tan toàn bộ phòng tuyến trong tôi, nỗi buồn như suối trào ra, nghẹn ngào và tuyệt vọng. Tôi bật khóc, ôm ngực, tiếng nức nở vang vọng giữa căn phòng im lặng.
Em đứng cách tôi không xa, chậm rãi đưa tay ra, rồi đột nhiên dừng lại. Em chỉ nhìn tôi, đôi mắt to tròn đầy bất an, sợ hãi, nghi hoặc và đau đớn.
“Em… em có thể nói chị nghe tại sao em ghét chị không?” Tôi run rẩy hỏi, rồi tiến lên ôm lấy vai em.
Nhưng em hất mạnh tay tôi ra, gào lên: “Em ghét chị! Bố nói chị là đồ rẻ tiền, đồ bỏ đi! Vì chị mà cuộc sống của chúng ta mới tệ như thế!”
Tôi nghiến răng, định nói gì đó thì em đột nhiên hét toáng: “Bố! Mẹ! Chị đánh con! Cứu mạng! Cứu mạng!”
Tôi choáng váng, hốt hoảng lao tới bịt miệng em. Nhưng em vẫn gào thét chói tai, tay chân vùng vẫy dữ dội. Khoảnh khắc đó, tôi thực sự có ý nghĩ muốn bóp chết em, nhưng giây cuối cùng, tôi buông tay.
Em ngồi phịch xuống đất, không khóc, không kêu, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt chờ đợi khó hiểu. Tôi trừng em lần cuối rồi quay người rời đi. Em nhìn theo bóng lưng tôi, miệng lẩm bẩm gì đó, tôi không nghe rõ.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa, thò đầu ra ngoài. Hành lang tối om, phần lớn mọi người còn đang ngủ.
Để tự vệ, tôi nhét con dao hoa quả vào ngực áo. Tôi không biết liệu mình có thể xuống tay với bố mẹ đã nuôi mình hai mươi năm hay không, nhưng tôi không muốn chết.
Tôi bước đi trong hành lang trống trải, những bóng đèn cảm ứng lần lượt sáng lên dưới chân. Giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Đến cửa thang máy, tôi điên cuồng bấm nút. Khi cửa khép lại, tôi mới khẽ thở phào, tựa người vào tường, nhắm mắt thở dài. Tôi nghĩ xem lát nữa nên đi đâu.
Ting!
Thang máy dừng ở tầng một, cửa từ từ mở ra và tôi khựng lại.
Bố mẹ tôi đang đứng ngay trước cửa, song song với nhau, nhìn tôi chằm chằm. Không khí rơi vào im lặng đặc quánh. Ánh mắt chúng tôi giao nhau, chẳng ai nói một lời.
Khoảng một phút sau, mẹ tôi lên tiếng trước: “Siêu Siêu, không phải con mai mới về sao?”
Tôi sững sờ, đúng rồi, họ chưa chắc biết tôi vừa ở nhà. Tôi đảo mắt, chậm rãi đáp: “Con mua vé sớm, vé tối rẻ hơn. Vừa hay con muốn tạo bất ngờ cho bố mẹ.”
Mẹ tôi mỉm cười, định bước lên ôm tôi, nhưng bị bố ngăn lại. Bố nhìn tôi, nhận ra trong mắt tôi là sự oán hận và căm tức, nhưng ông không dám chắc, nên không nói gì.
“Về là tốt rồi, cùng về nhà thôi.”
Trong thang máy, không khí nặng nề đến nghẹt thở. Mẹ tôi bồn chồn, bố tôi xoa tay liên tục, luôn cúi đầu.
“Muộn thế này, bố mẹ đi đâu vậy?” Tôi hỏi.
Bố tôi khựng lại, không đáp, chỉ cười gượng khi thấy tay tôi vẫn giữ trong ngực áo.
Về lại phòng, tôi thở dài. Tình trạng này, dù kỳ quái, vẫn tốt hơn tôi tưởng. Có lẽ tôi sẽ dần biết được sự thật. Cả gia đình ngồi quanh sofa, im lặng, ánh đèn vàng yếu ớt phủ lên ba gương mặt xa lạ.
Bầu không khí kỳ quái khiến tôi như ngồi trên đống lửa. Đột nhiên mẹ tôi đứng dậy, dịu dàng nói: “Siêu Siêu, con chưa ăn gì đúng không? Nhìn con mệt lắm rồi, để mẹ đi nấu cơm cho con.”
Tôi không ngăn. Khi bà đi, tôi quay sang nhìn bố.
“Sao thế, Siêu Siêu? Con trông không vui à?”
Tôi xoa thái dương, cười nhạt: “Không sao, chỉ là ngồi xe mệt. Trên xe con còn mơ một cơn ác mộng.”
“Ồ? Mơ gì vậy?”
“Con mơ thấy bố mẹ muốn giết con.”
Bố tôi bật cười: “Ha ha, con ngốc, con là bảo bối của bố mẹ, sao bố mẹ lại giết con được.”
Tôi cũng cười, nhưng là nụ cười khổ.
“Vâng… chỉ là mơ thôi.”
Rồi tôi ngẩng đầu: “Vậy trong lòng bố mẹ, con và em trai ai quan trọng hơn?”
Mí mắt bố tôi giật mạnh.
“Trong lòng bố, hai đứa như nhau.”
Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng cười khẩy. Tôi ngẩn ra, đảo mắt tìm nguồn gốc âm thanh.
“Bố có nghe thấy ai cười không?”
“Không.” Ông đáp, mặt không đổi sắc.
Tôi cúi đầu, đắn đo xem có nên thẳng thắn đối chất hay tiếp tục giả vờ. Ánh mắt bố tôi dao động, vô thức liếc về một góc nào đó.
Lúc ấy, mẹ tôi bưng món ăn lên, mặt nở nụ cười: “Này, món cánh gà cola con thích nhất đây.”
Tôi nhìn món ăn đó rất lâu, rồi cười, cầm đũa gõ lên bàn: “Vẫn là mẹ hiểu con… biết con về, đã chuẩn bị cả nguyên liệu con thích.”
Tôi đổi giọng, mỉm cười ngẩng đầu: “Giờ thì nói đi, mẹ bỏ bao nhiêu thuốc vào món này?”
Không khí lập tức đóng băng. Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dồn dập.
Tôi ngả người ra sau ghế, mỉa mai: “Sợi dây định siết cổ con, con thấy rồi. Cũng khá thô. Bố mẹ đúng là không nương tay.”
“Siêu Siêu, con nói gì thế… mẹ không hiểu.”
Lại là tiếng cười khẩy đó.
Tôi nổi giận, hất đổ món ăn xuống sàn: Đến lúc này rồi còn không chịu thừa nhận?”
Bố tôi nhìn tôi chằm chằm, giọng trầm xuống: “Con nghe hết rồi, đúng không? Con về từ sớm, trốn trong nhà?”
Tôi gật đầu: “Chiều con đã đến. Trong tủ quần áo. Em trai yêu quý của con chẳng phải đã nói cho bố biết rồi sao?”
Bố tôi thở dài, như già đi mười tuổi: “Con thật sự tin… bố mẹ sẽ giết con sao?”
Tôi cười lạnh: “Bố còn muốn lừa con sao?”