Chương 2 - Bí Mật Kinh Hoàng Từ Con Gái

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ngay sau đó, “con gái” lại gọi, lần này là cuộc gọi thoại, giọng nói dịu dàng ngọt ngào đến mức khiến người ta mềm lòng.

“Mẹ à, con chuyển cho mẹ năm vạn tiền tiêu vặt. Mẹ mua chút quần áo đẹp, mua thêm đồ ăn ngon đem theo.”

“Mẹ đừng tiết kiệm, sau này con nuôi mẹ.”

Sự dịu dàng giả dối ấy, vào lúc này chẳng khác gì một con dao tẩm độc, đâm thẳng vào tim tôi.

Nỗi đau và cơn phẫn nộ vì bị lừa gạt như lửa thiêu, thiêu cháy lý trí còn sót lại trong tôi.

Không được.

Tôi không thể gục.

Nếu tờ giấy kia là thật, nếu Mẫn Mẫn của tôi thực sự đã…

Thì kẻ giả mạo kia — rốt cuộc muốn gì?

Lừa tôi bán nhà, dụ tôi một mình đến xứ người — mục tiêu của nó tuyệt đối không chỉ là tiền.

Tôi hít sâu một hơi lạnh buốt, ép mình phải tỉnh táo.

Tôi nhặt điện thoại màn hình nứt nẻ lên, gọi lại vào số đó.

Vừa kết nối, tôi liền bật khóc, dùng giọng xúc động đến nghẹn ngào nói:

“Con gái à… con đúng là con ngoan của mẹ… mẹ cảm động muốn khóc luôn đây…”

“Con yên tâm, ngày mai mẹ sẽ đến sân bay đúng giờ. Một phút cũng không trễ!”

02

Đêm đó, tôi mở mắt nhìn trần nhà cho đến tận khi trời sáng.

Những đường vân trên trần nhà trong bóng tối liên tục biến dạng thành nụ cười của con gái, rồi lại vỡ vụn ngay trước mắt tôi.

Nỗi đau như từng đợt sóng, hết lớp này đến lớp khác, đánh vào bức tường cuối cùng trong lòng tôi, suýt nữa khiến tôi tan rã.

Nhưng tôi không thể khóc. Ít nhất là bây giờ không thể.

Năm giờ sáng, tôi gõ cửa nhà dì Lý dưới tầng.

Dì Lý ngái ngủ ra mở cửa, nhìn thấy tôi thì hơi sững người.

Tôi cố nặn ra một nụ cười mệt mỏi, đưa túi trái cây trong tay tới: “Dì Lý, cảm ơn dì đã luôn để ý giúp đỡ tôi. Tôi muốn gặp Tiểu Trương một chút, cảm ơn con bé vì chuyện hôm qua.”

Tiểu Trương — con dâu dì Lý, cũng chính là người đưa tôi tờ giấy cảnh báo.

Dì Lý mời tôi vào nhà. Không lâu sau, Tiểu Trương xuất hiện. Cô bé mặc đồ ngủ, ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm.

Cô dẫn tôi vào phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa, xác nhận xung quanh không có ai khác.

“Cô… cô à, cô—”

Vừa nhìn thấy cô bé, lớp ngụy trang cuối cùng của tôi hoàn toàn sụp đổ. Nước mắt tôi trào ra không kìm được.

“Những gì viết trong giấy… là thật sao?”

Tiểu Trương không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy từ ngăn tủ đầu giường ra một túi hồ sơ.

Động tác của cô nhẹ nhàng, nhưng vài tờ giấy trong tay cô lại giống như những miếng sắt nung đỏ, đốt rát đôi mắt tôi.

Dòng đầu tiên in đậm trên văn bản là: “Vận đơn quốc tế”.

Người nhận: Cao Mẫn — tên con gái tôi.

Hàng hóa được ghi rõ: “Di vật”.

Phía sau còn kèm một bản tóm tắt giấy chứng tử. Ngày tử vong được ghi: ngày 15 tháng trước.

Nguyên nhân: tai nạn giao thông.

Hy vọng mong manh cuối cùng trong tôi, bị những dòng chữ lạnh lùng này nghiền nát hoàn toàn.

Mẫn Mẫn của tôi.

Đứa trẻ luôn nói muốn dẫn tôi đi ngắm khắp thế giới.

Nó… thật sự không còn nữa rồi.

Cơ thể tôi mềm nhũn, gần như muốn ngất đi. Tôi bật khóc thành tiếng, đớn đau đến mức nghẹt thở.

Tiểu Trương vội đỡ tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng, đưa ly nước ấm vào tay tôi.

“Cô phải vững vàng. Nhất định phải vững.”

Giọng cô bé nhẹ nhưng mang theo sức mạnh khiến người ta muốn bám víu.

“Bộ hồ sơ này do công ty cháu xử lý. Vì thông tin người nhận và địa chỉ có nhiều điểm bất thường, cháu đã tra lại hồ sơ gốc.”

“Người nhận ghi là Cao Mẫn, nhưng số liên lạc lại là một dãy số lạ. Địa chỉ cũng chỉ là một điểm trung chuyển mơ hồ.”

Giữa cơn tuyệt vọng, tôi khựng lại — nắm bắt được một chi tiết quan trọng.

Kẻ lừa đảo không chỉ muốn tiền của tôi.

Chúng còn nhúng tay vào di vật của con gái tôi.

Đằng sau chuyện này… chắc chắn còn có một âm mưu sâu hơn.

Cái chết của con bé… rất có thể không phải tai nạn!

Ý nghĩ ấy khiến toàn thân tôi lạnh ngắt.

Tôi nắm lấy tay Tiểu Trương, như bấu víu vào chiếc phao cuối cùng trong cuộc đời mình.

“Tiểu Trương… cháu có thể… giúp cô thêm một việc không?”

“Cô muốn biết… di vật của con gái cô… cuối cùng được gửi đến đâu. Tất cả thông tin… cô đều cần!”

Tiểu Trương gật đầu thật mạnh.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi lại rung lên — cuộc gọi video từ kẻ mạo danh.

Tôi nhanh chóng lau khô nước mắt, hít sâu, rồi nhận cuộc gọi.

“Mẹ dậy chưa? Thu dọn đồ rồi chứ?” Giọng Lưu Yến vẫn ngọt ngấy như mật.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)