Chương 1 - Bí Mật Kinh Hoàng Từ Con Gái
Tôi đã bán căn nhà của mình, chuẩn bị sang Canada nương nhờ con gái.
Ngày cuối cùng trước khi đi, dì Lý ở tầng dưới nhờ tôi giúp khiêng bao gạo 30 cân vừa mới mua lên lầu.
Tôi thở hổn hển đưa đến tận cửa nhà bà, đúng lúc con dâu bà tan làm về.
Cô ấy nhìn thấy tôi thì khựng lại, sau đó kéo tôi ra một bên, nhét vào tay tôi một mảnh giấy, thần sắc hoảng hốt giục tôi mau rời đi.
Tôi nghi hoặc mở tờ giấy ra, bên trong chỉ có một dòng chữ:
“Con gái bác đã mấ/ t trong ta/ i n/ ạ/n xe tháng trước, người gọi điện cho bác là kẻ mạo danh!”
Một cơn lạnh lẽo xộc thẳng lên từ lòng bàn chân, vé máy bay trong tay phút chốc cũng trở nên lạnh buốt.
Một tiếng “ù” vang lên trong đầu tôi, như thể có thứ gì đó vừa nổ tung, trước mắt lập tức trắng xóa.
Tất cả âm thanh của thế giới bỗng dưng biến mất, chỉ còn lại tiếng tim tôi đang đập loạn trong tai, từng nhịp như muốn xé toạc màng nhĩ.
Chắc chắn là một trò đùa ác ý.
Phải rồi, là kẻ nào đó rảnh rỗi giở trò quái đản.
Con gái tôi, Cao Mẫn, con bé là đứa con duy nhất của tôi. Làm sao có thể gặp chuyện gì được?
Hôm qua nó còn gọi video, cười rạng rỡ kể về lá phong đỏ rực ở Canada, và căn phòng ấm áp nó chuẩn bị cho tôi.
Tôi cầm tờ giấy, tay run đến mức không còn cảm giác. Một mảnh giấy nhẹ tênh, giờ phút này lại như đè nặng cả ngàn cân.
Tôi phải xác nhận ngay lập tức.
Tôi run lẩy bẩy mở khóa điện thoại như một cái máy, tìm đến số được ghim đầu tiên – “Mẫn Mẫn của mẹ”, bấm gọi video.
Mỗi giây chờ nhạc chuông đổ vang lên đều như đang cưa từng đoạn thần kinh tôi thành mảnh vụn.
Cuối cùng cũng kết nối.
Màn hình sáng lên. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện giữa khung cảnh mờ tối, tín hiệu không tốt khiến hình ảnh hơi giật.
Là mặt con gái tôi. Đúng là khuôn mặt ấy, lông mày cong, ánh mắt quen thuộc. Chỉ có điều hôm nay trông nó hơi xanh xao.
“Mẹ? Có chuyện gì vậy ạ?”
Giọng nó mang theo sự quan tâm đúng mực, thậm chí còn pha chút mỏi mệt không dễ nhận ra.
“Mẹ dọn đồ mệt quá đúng không? Con đã nói rồi mà, mấy đồ cũ đó đừng mang theo. Mẹ qua đây, con sắm hết đồ mới cho mẹ.”
Cổ họng tôi như bị xi măng đông cứng, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong màn hình, cố gắng moi ra dù chỉ một dấu hiệu nhỏ của sự giả dối.
Nhưng không có.
Đó là khuôn mặt tôi đã nhìn suốt ba mươi năm, khắc sâu vào máu thịt.
“Mẹ? Mẹ nói gì đi chứ? Làm con hết hồn à.”
“… Không sao.” Tôi cuối cùng cũng ép ra được hai chữ, giọng khô khốc như giấy ráp.
“Chỉ là mẹ… hơi không nỡ rời cái nhà cũ này.”
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc.
“Con gái” bên kia màn hình dường như nhận ra điều gì đó không ổn, nụ cười nhạt dần, giọng cũng trầm xuống:
“Mẹ, giờ còn nghĩ mấy chuyện đó làm gì nữa? Vé máy bay mẹ cũng mua rồi, luật sư và bác sĩ ở đây con đã hẹn xong hết, chỉ chờ mẹ đến kiểm tra sức khỏe, làm giấy tờ.”
“Ngày mai mẹ nhất định phải đến sân bay đúng giờ, đừng xảy ra sơ suất gì.”
Luật sư? Bác sĩ?
Tim tôi chợt thót lại. Những thứ này, trước đây nó chưa từng nói đến.
Một cảm giác lạnh lẽo xa lạ xuyên qua màn hình, đâm thẳng vào tim tôi.
“Ừ… mẹ biết rồi.”
Tôi máy móc cúp máy.
Điện thoại rơi khỏi tay, rơi xuống sàn, màn hình vỡ toang như mạng nhện.
Tôi không còn chút sức lực, ngồi bệt xuống sàn, trượt lưng theo bức tường lạnh ngắt của hành lang.
Dòng chữ đen thẫm trên tờ giấy, cùng những lời thúc giục đầy vội vã từ “con gái” cứ không ngừng va đập trong đầu tôi.
Một bên nói con gái tôi đã ch/t.
Một bên thúc giục tôi mau chóng bay sang Canada.
Hạt giống nghi ngờ vừa gieo đã bén rễ, mọc lên hàng vạn dây leo đầy gai, siết chặt trái tim tôi đến bật máu.
Tôi chợt nhớ lại — dạo gần đây “con bé” thực sự có nhiều chỗ kỳ quặc.
Nó không cho tôi liên hệ với bất kỳ họ hàng nào, lúc nào cũng nói do chênh lệch múi giờ.
Em gái tôi – người thích náo nhiệt – nhiều lần đòi gọi video với cháu, đều bị nó lấy lý do tăng ca, tín hiệu yếu để từ chối.
Tôi cũng từng nhắc đến chuyện hồi nhỏ nó bị chó đuổi rơi xuống mương, “nó” ngẩn người cả nửa phút, rồi chỉ ậm ừ: “Lâu quá rồi, con không nhớ.”
Khi đó tôi chỉ nghĩ con nít lớn rồi thì quên chuyện cũ.
Nhưng giờ nghĩ lại — đó không phải quên.
Mà là nó không hề biết!
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên — là tin nhắn từ ngân hàng.
Tài khoản của tôi vừa nhận được năm vạn tệ.