Chương 1 - Bí Mật Gia Đình Đằng Sau Kỳ Thi
Năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, tôi đỗ vào Bắc Đại với thành tích thủ khoa toàn tỉnh.
Khi làm thủ tục nhập học, tôi vô tình liếc thấy bảng đăng ký phía trước.
Họ tên: Trần Phi.
Cha: Trần Kiến Quốc.
Nghề nghiệp: Liên trưởng anh hùng của đại đội Thần Đao, chiến khu phía Đông.
Tôi sững người, kéo thầy giáo lại hỏi đi hỏi lại có phải nhầm rồi không?
Ba tôi tên Trần Kiến Quốc, danh hiệu “liên trưởng anh hùng” là do ông ngoại tôi đích thân xin cho ông ấy tháng trước.
Nếu Trần Phi là con gái ba tôi… vậy tôi là ai?
Tôi lập tức gọi thẳng đến văn phòng ba:
“Ba, ba có chuyện gì đang giấu con đúng không?”
Đầu dây bên kia, ba tôi ngập ngừng một chút, rồi nhanh chóng cười mắng như không có gì xảy ra:
“Ba thì có chuyện gì mà giấu con? Con học hành cho tốt đi, chờ ba đi công tác về sẽ mang đồ ngon cho con và mẹ.”
Tôi mỉm cười gật đầu, nhưng vừa cúp máy liền lập tức đuổi theo hai mẹ con vừa mới điền xong bảng đăng ký.
Ngay cổng trường, tôi chặn được họ.
Nhìn qua người cao hơn chắc là mẹ, chưa tới bốn mươi, tóc uốn ngang vai rất thời thượng.
Người thấp hơn là bạn Trần Phi ghi trong bảng đăng ký. Hai bím tóc đen bóng, người gầy, mắt giống mẹ.
Nhưng những nét còn lại thì gần như là bản sao của ba tôi.
Tim tôi khẽ chùng xuống, đứng chắn trước mặt họ.
“Cô… bao nhiêu tuổi rồi?”
Tôi hỏi cô gái kia, giọng khẽ run.
Cô ấy ngẩn người, còn chưa kịp trả lời thì mẹ cô ta đã hoảng hốt.
Mặt tái nhợt, tay chân không kiểm soát được mà run lên, như thể vừa thấy thú dữ từ trên núi lao xuống.
“Phi… Phi Phi, con về nhà khách trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với bạn học này.”
Trần Phi liếc tôi một cái, rồi quay người rời đi.
Người phụ nữ kia lúc này mới thở phào, do dự nhìn tôi:
“Cháu…”
“Tôi thấy bảng đăng ký của con gái cô rồi. Cô ta nói ba cô ta là liên trưởng anh hùng của đại đội Thần Đao, tôi thấy tò mò lắm.”
“Cô ơi, cô quen ba tôi từ khi nào vậy?”
Ngay trước cổng trường, giữa dòng người qua lại, tôi vạch trần luôn.
Bàn tay buông thõng bên đùi bà ta đột nhiên siết chặt, hoảng hốt nhìn quanh xem có ai chú ý không, rồi kéo tôi sang một bên.
Xem ra bà ta đâu phải không biết: lén lút quan hệ với đàn ông đã có gia đình là chuyện vô đạo đức, nhỉ?
Tôi hơi muốn cười, mà cười không nổi, mắt nhìn thẳng vào bà ấy không rời.
“Cô ơi, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu.”
“Cô với ba cháu rốt cuộc là quan hệ gì?”
Mặt Lưu Mẫn Hà từ trắng chuyển sang đỏ, rồi đỏ bừng lại tái mét.
“Không… không có quan hệ gì hết…”
“Cô chỉ tình cờ đọc báo thấy ông ấy được đưa tin, cảm thấy rất lợi hại. Mà đúng lúc ba con bé nhà tôi mất rồi, nên tôi tiện tay ghi đại vào đó thôi.”
Miệng thì chối bỏ, nhưng tay trái bà ta lại vô thức vén tóc, để lộ chiếc đồng hồ nữ còn mới tinh.
Hàng ngoại.
Mẹ tôi vẫn luôn muốn có một chiếc đồng hồ như vậy.
Khi bà cưới ba tôi, của hồi môn là năm món lớn, từ căn nhà lầu nho nhỏ dọn về căn phòng tập thể cũ kỹ.
Điều duy nhất mẹ tôi từng yêu cầu ba tôi, là mua cho bà một chiếc đồng hồ Thượng Hải, dù là đồ cũ cũng được.
Từ khi kết hôn đến giờ đã hai mươi năm, ông ấy vẫn chưa từng tặng bà.
Bà quán xuyến việc nhà, sinh con dưỡng cái, bận rộn gần nửa đời người, mà vẫn chưa có được chiếc đồng hồ Thượng Hải ấy.
Vậy mà người phụ nữ kia lại có.
Còn là hàng mới tinh.
Hận ý trong lòng tôi gần như trào ra ngoài. Tôi đối diện thẳng với ánh mắt ẩn chứa khiêu khích của bà ta, khẽ cong khóe môi:
“Cô ơi, đồng hồ của cô đẹp thật đấy. Là Thượng Hải phải không?”
Lưu Mẫn Hà không ngờ tôi lại nhận ra, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội vàng giấu tay ra sau lưng, lắp bắp phản bác:
“Cái gì mà Thượng Hải với chả không Thượng Hải, đây là đơn vị tặng tôi, cháu đừng nói bừa.”
“Tôi còn có việc, tôi… tôi đi trước.”
“Hôm nay coi như chưa gặp, cháu cũng đừng nói với người nhà, kẻo lại hiểu lầm.”
Nói xong, bà ta luống cuống đẩy tôi sang một bên rồi rảo bước bỏ đi, bóng lưng trông chẳng khác gì đang tháo chạy.
Một chữ bật ra trong đầu tôi — vô dụng.
Tôi không thèm nhìn bà ta nữa, lập tức bước tới trạm xe buýt gọi điện cho tài xế của ông ngoại.
“Chú Vương, đến trường cháu một chuyến.”
Đầu dây bên kia giọng hơi ngạc nhiên:
“Tiểu thư, hôm nay chẳng phải cháu nhập học sao? Không đi học à?”
Tôi cụp mắt, lôi tờ đăng ký đã điền xong ra, xé tên ba tôi khỏi mục người thân, giọng bình thản đến kỳ lạ:
“Không đi nữa, nhờ ông ngoại giải quyết chút chuyện gia đình.”
Từ văn phòng ông ngoại trở về, tôi mang theo một bụng tâm sự nặng nề bước vào căn nhà trong khu đại viện.
Vừa vào cửa, thấy mẹ đang giặt đồ ngoài sân.
Ba tôi mắc bệnh sạch sẽ, không thích ai động vào đồ của mình, đặc biệt là quần áo mặc sát người.