Chương 3 - Bí Mật Dưới Nệm
Tôi luôn nghĩ bánh sinh nhật là loại bánh bông lan khô khốc mẹ hay mua cho tôi.
Cho đến khi sinh nhật bạn cùng phòng đại học, tôi mới chết lặng nhìn chiếc bánh kem hoa quả cắm đầy nến.
Thì ra — đó mới là bánh sinh nhật thật sự…
Sau khi xác nhận mọi chuyện, tôi rời khỏi khách sạn dưới ánh mắt xua đuổi của nhân viên phục vụ.
Đến khi đôi giày nhựa rẻ tiền dưới chân tôi rách toạc, tôi mới tìm được đến vị “thầy” thứ tư, và cuối cùng cũng hỏi ra nguồn gốc của tờ bùa kia.
Ngày nay trẻ con sinh ra yếu ớt, dinh dưỡng không đủ, cơ thể dễ có khiếm khuyết, nhiều nhà sợ nuôi không nổi.
Nên họ sẽ tìm một con bê con hay chó con sinh cùng giờ, lấy ngày tháng năm sinh của đứa bé cột vào con vật đó.
Trói buộc số mệnh của cả hai — cùng sinh, cùng trưởng thành.
Môi trường sống của con vật càng tệ bao nhiêu, thì coi như đứa trẻ được “gánh khổ” thay bấy nhiêu.
Khi đến độ tuổi trưởng thành, thì “vận số” đã mượn từ phía con bò con phải được trả lại.
Vị thầy nói, loại bùa này thường không chỉ có một lá, bởi vì phải mang theo bên người mới phát huy hiệu quả tốt nhất.
Ông ấy khuyên tôi nên về nhà tìm thêm dưới gầm giường, trong ba lô, hoặc trong các món đồ thường xuyên đeo như phụ kiện, gấu bông.
“Tôi trả lại rồi thì người bị mượn có sao không ạ?”
Tôi mơ hồ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
“Mượn càng lâu, cơ thể càng yếu.”
Ông thầy nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi, bỗng nhíu mày:
“Chỉ sợ đối phương không phải đang mượn… mà là muốn mua đứt.”
Tôi là con ruột của họ thật sao?
Hay… tôi cũng giống như con bê con kia, là đứa họ “nhận nuôi từ bên ngoài”, dùng để thế thân?
“Nếu mua đứt… tôi sẽ chết à?”
Tôi hỏi ra câu mà bản thân sợ nhất.
“Có nó… thì sẽ không có cô.”
Tôi đã nhận được câu trả lời mình không hề muốn nghe.
Hóa ra, từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ.
Tôi bỏ ra 360 tệ, thuê một phòng trọ giá rẻ trong 7 ngày.
Tự tay giặt sạch bộ quần áo dính bẩn, mai còn phải mặc về nhà.
Nói về đồ dùng cá nhân, gần như mọi bộ đồ tôi có đều là mẹ mua cho tôi.
Vừa giặt, tôi vừa sờ thử từng chi tiết, cuối cùng lần được trong mũ áo hoodie có một miếng giống như nhãn giặt ẩn sâu bên trong.
Thật là kỹ càng… xem ra từng món quần áo đều từng được “gia công đặc biệt”.
“Alo, em chào thầy ạ…”
Tôi gọi điện cho cố vấn học tập ở trường, xin nghỉ một tuần.
Bữa tối là cơm trắng ăn kèm khoai tây xào.
Dù có phải con ruột hay không, tôi cũng phải xác định xem — mình có tên trên hộ khẩu của họ không.
Tên trên sổ tiết kiệm giống hệt tên thật của họ, chứng tỏ họ dùng đúng danh tính, giấy tờ thật.
Là sợ nếu đổi cuộc sống liên tục mà tên khác nhau thì sẽ bị lộ?
Hay họ thật sự tự tin đến mức nghĩ rằng tôi sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra?
Tôi gẩy nhẹ phần khoai tây trong bát cơm. Khoai tây 2 tệ một suất chưa chắc đã tệ hơn bít tết.
Nếu các người đã định “mua mạng” tôi — vậy thì để xem tiền của các người có đủ hay không.
Hôm sau, chuông báo thức vừa vang, tôi lập tức bật dậy đi chạy bộ. Thở hổn hển nhưng vẫn cố cắm đầu chạy đủ một tiếng.
Ăn sáng một bát hoành thánh đặc biệt 10 tệ!
Tôi phải luyện cơ thể cho khỏe mạnh — muốn mượn vận tôi? Cứ thử xem có gánh nổi không đã!
Bữa trưa làm bữa cơm chân giò 20 tệ, món này tôi thèm từ lâu rồi, hôm nay quyết ăn đến ba bữa!
Bữa tối ăn ở nhà — là phần cơm mẹ tôi mang từ nhà hàng về.
Tôi quan sát bà — người phụ nữ giản dị, bình thường trước mặt tôi lúc này hoàn toàn khác với hình ảnh tôi từng thấy ở khách sạn.
Như thể hai người với hai phong cách đối lập, chẳng ai ngờ họ là cùng một người.
“Mẹ, mẹ không ăn à?”
“Mẹ ăn ở chỗ làm rồi, con ăn đi.”
Bà ngồi trên ghế sofa, mắt dán vào bộ phim cũ kỹ phát đi phát lại trên TV.
Tôi chợt nhận ra — mẹ hình như chưa bao giờ ăn cơm tại nhà.
Lần nào bà cũng bảo là đã ăn ở chỗ làm.
Thật không biết bà “lượm” đâu ra đống đồ ăn thừa này. Có khi là lấy từ nhân viên rồi nói là mang về cho chó ăn…
Tôi cũng không hiểu sao mình chưa từng phát hiện ra — da tay và mặt mẹ còn mịn hơn tôi.
Không giống chút nào với một người ngày nào cũng rửa bát, hay quét dọn ngoài đường giữa nắng nóng.
“Mẹ ơi, sổ hộ khẩu nhà mình đâu? Trường con bảo nộp để xét học bổng…”
Tôi gọi hai lần mà bà vẫn cắm đầu nghịch điện thoại không đáp lại.
“Mẹ! Hộ khẩu!!”
Tôi đột nhiên quát lớn làm bà giật mình hoảng hốt.
“Đang yên đang lành, tự nhiên đòi xem sổ hộ khẩu làm gì…”
Bà cau mày. Lúc trưa con trai bà còn bảo không muốn ăn gì, tối bà dặn đầu bếp làm món cá quả om dấm, không biết nó có thích không.
“Tôi nói hai lần rồi đấy, trường yêu cầu nộp! Mẹ mau lấy ra cho con.”
Lúc này bà mới uể oải đứng dậy vào phòng.