Chương 2 - Bí Mật Đằng Sau Tấm Ảnh
Nếu như ông ấy sinh muộn mười năm nữa, thì có cầu trời khấn Phật cũng chẳng cưới nổi người như chị Dương.
Nếu không nhờ mấy bà mối kéo dây chằng chịt, vừa dụ vừa ép, chị Dương hẳn đã có một cuộc đời khác tốt hơn nhiều.
Trước đây tôi chỉ đoán vậy thôi, nhưng sau khi nhìn thấy cả bộ sưu tập ảnh quý hiếm thời trẻ của chị Dương do boss giữ gìn cẩn thận, tôi đã chắc chắn điều mình nghĩ là đúng.
Nhan sắc của chị Dương mà đặt vào thời nay, thì đến hội nam thần cấp A9 cũng phải xếp hàng lấy số mới được theo đuổi chị.
“Cô ấy… vẫn ổn chứ?”
Boss thả điện thoại xuống, trong mắt anh ta không còn sự băng giá thường thấy mà thay vào đó là chút xao xuyến cùng hoài niệm buồn bã.
Tôi lập tức tưởng tượng ra một câu chuyện tình đầy day dứt và đau khổ, đang định trả lời.
Thì boss lại nói thêm một câu.
“Nếu tiện thì hỏi cô ấy một câu, còn nhớ cái người năm xưa bị cô ấy chặn ở đầu hẻm rồi đánh đến ngất không?”
“Dù chuyện đã qua nhiều năm, nhưng tiền thuốc và lời xin lỗi thì vẫn phải có đủ.”
“Cô cũng biết đấy, bộ phận pháp lý công ty tôi khá là giỏi.”
Lần này đến lượt tôi trợn tròn mắt há hốc mồm.
3
“Chẳng phải cái thằng năm xưa phá buổi diễn của mẹ à?”
Tôi đưa ảnh boss cho chị Dương xem, chị chỉ liếc một cái là nhận ra ngay.
“Nó nói mẹ hát dở, còn bắt mẹ trả lại tiền! Nhưng mà nghe xong hết rồi thì trả cái gì chứ?”
Chị Dương vừa đan len vừa nói, tay vẫn thoăn thoắt không ngừng.
“Vậy nên mẹ mới chặn nó ở đầu hẻm rồi đấm cho một trận?”
Chị Dương hất mặt đầy kiêu ngạo, không nói gì nữa.
Cửa bị ai đó đập mạnh.
Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy ông già say xỉn đang đứng ngoài.
Từ khi chia tay chị Dương, ông ta đến mặc đồ cũng chẳng biết thế nào là đúng.
Giữa mùa hè mà vẫn mặc áo tay dài, vết mồ hôi loang lổ ở cổ áo và tay áo.
Chỉ cần bộ đồ rách thêm chút nữa, bảo vệ dưới lầu thể nào cũng tưởng ông là ăn mày mà đuổi đi.
“Mở cửa! Tao biết hai mẹ con mày có ở trong đó, mở cửa cho tao!”
“Con mẹ nó, tưởng bỏ tao là sống sung sướng à? Nằm mơ đi!”
“Tao nói cho mày biết, mày sống là người của tao, chết là ma của tao, đến xuống đất cũng phải chôn cùng tao…”
Tôi đột ngột mở cửa.
Ông già không kịp phản ứng, ngã chúi dụi xuống sàn.
Chai rượu trên tay ông ta đổ ra khắp nơi, nhanh chóng lấn át mùi tinh dầu hoa dành dành mà chị Dương cẩn thận đốt trong phòng khách.
“Con bất hiếu! Tao là ba mày đó!”
Ông ta bò dậy, chỉ tay vào mặt tôi chửi rủa om sòm, “Mày phải khuyên mẹ mày sống đàng hoàng với tao!”
“Sống cái kiểu gì? Kiểu vừa ăn xong bữa nay đã lo bữa mai? Hay kiểu chủ nợ tới tận nhà đập cửa đòi tiền?”
Tôi túm lấy chai rượu ném ra ngoài cửa.
“Hay là kiểu ông say rồi lôi đầu tao đập vào cửa?”
“Thì… thì tại mày chọc tao điên lên thôi! Tao là ba mày đấy, mày dám…”
Tôi móc điện thoại trong túi ra, áp sát lên tai.
“A lô? Anh Từ à, ba em hình như còn nợ tiền anh, ông ấy đang ở nhà em nè…”
Ông già lập tức bỏ luôn cả rượu, xoay người bỏ chạy.
“Đồ khốn! Con gái mất dạy!”
4
Ông già có ba sở thích lớn: mê chơi bài, mê nói dối và mê nhận thua.
Mấy chuyện kiếm tiền thì ba ngày làm năm ngày nghỉ, còn lại là ngồi lì trong căn phòng đầy khói thuốc chơi bài la hét với người ta.
Tôi khi ấy còn bé tí đã ngồi bệt một góc, hít khói thuốc lá thụ động, nghe thiên hạ tám chuyện rôm rả.
Trước khi học thuộc bảng chữ cái 26 chữ tiếng Anh, tôi đã thuộc hết các lá bài tây.
Hồi đó, chị Dương để tóc dài lại, làm việc ở xưởng gần nhà, mỗi lần về ngửi thấy mùi ám nồng trên người tôi là nổi cơn tam bành, cãi vã om sòm, bắt ông già không được dắt tôi tới những nơi như thế nữa.
Nhưng ông già ngoài mặt thì ừ à, lần sau vẫn tiện tay kéo tôi theo, giao tôi cho mấy cô trong xới bài trông giùm.
Mấy lần như vậy, chị Dương đành phải dắt tôi theo bên mình.
So với việc hít khói thuốc, thì môi trường ồn ào ở xưởng còn dễ chịu hơn.
Chị Dương kê cho tôi cái bàn nhỏ trong xưởng, tôi ngồi đó làm bài tập.
Trong ký ức của tôi, lần đầu tiên nhà có “chiến sự” là khi ông già chơi bài thua sạch học phí cả năm của tôi.
Chị Dương không nhịn được nữa, lật tung bàn lên, đổ cả đĩa đậu chua vào mặt ông ấy.
Chỉ tiếc lúc đó tôi còn quá nhỏ, không giúp gì được chị Dương, để chị bị đánh đến toàn thân bầm tím.
Một sinh linh bé nhỏ đã biến mất trong làn nước mắt của chị.
Ông già thì nhận lỗi rất nhanh, quỳ xuống thề thốt, viết cam kết hẳn hoi.
Trước khi chị Dương kịp tha thứ, thì hai bên ông bà nội ngoại đã thay chị tha thứ ông ta cả ngàn lần rồi.
“Vợ chồng với nhau nào có thù dai? Nó là đàn ông của con, hai đứa phải sống cùng nhau chứ, có chuyện gì mà không giải quyết được?”