Chương 1 - Bí Mật Đằng Sau Tấm Ảnh
Lúc mang cà phê cho boss lạnh lùng, tôi phát hiện một bí mật động trời.
Trên bàn làm việc của anh ta có một tấm ảnh, người phụ nữ trong ảnh tóc ngắn, môi đỏ, gợi cảm lại thời thượng.
Tôi nhìn ảnh đăm chiêu – người trong ảnh tôi thấy hằng ngày còn gì.
Ngay cả nốt ruồi dưới mắt cũng giống y chang!
Đây chẳng phải mẹ tôi à?!
Boss thấy tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh thì mặt sa sầm, một ánh mắt lườm tới khiến tôi sợ đến lùi một bước.
“Cô định nhìn đến bao giờ?”
1
Lông mày của boss lạnh lùng vẫn mang theo vẻ băng giá, anh ta cầm lấy ly cà phê trên bàn bằng một tay, hơi nước nóng mờ mịt bao trùm gương mặt lạnh như núi băng quanh năm của anh.
Đẹp trai thật đấy, đúng là xứng với mẹ tôi.
Chị Dương đúng là đỉnh của chóp!
“Tôi không thấy gì hết, sếp nghỉ ngơi nhé.”
Tôi cúi người, mỉm cười, rồi lui khỏi văn phòng.
Vừa ra khỏi cửa, tôi móc điện thoại gọi ngay cho chị Dương:
“A lô? Mẹ à, ông ta vẫn chưa chịu ký tên à?”
“Đúng là đồ khốn mà, mẹ yên tâm, chuyện này để con lo. À mà mẹ có tấm ảnh nào hồi trẻ không? Gửi cho con một cái đi.”
“Làm gì cơ? Mẹ con đẹp thì con mang theo không được chắc?”
“Vậy nhé, chiều tan làm con đến lấy. Nhớ là tóc ngắn, môi đỏ, phong cách quyến rũ kiểu Hồng Kông ấy nhé!”
Hôm sau, trên bàn làm việc của tôi xuất hiện một tấm ảnh mỹ nhân, nằm chễm chệ giữa đống búp bê chiêu tài, trông nổi bật vô cùng.
Vì vậy mà boss lạnh lùng sau khi họp xong liền nhìn thấy tấm ảnh ấy ngay từ cái liếc đầu tiên.
Anh ta đang định quay về văn phòng thì đột ngột dừng bước, sải chân đi thẳng về phía tôi.
Bước chân mạnh mẽ, khí thế áp người.
Đám đồng nghiệp xung quanh nín thở không dám thở mạnh, chỉ riêng tôi là vừa hồi hộp vừa mong đợi.
“Tấm ảnh đó ở đâu ra?”
Tôi bị gọi riêng vào văn phòng, bạn cùng ăn trưa nhìn tôi với ánh mắt hoảng hốt, như đang tiễn tôi lên đoạn đầu đài vậy.
Nhưng trong lòng tôi thì vui muốn xỉu.
“Anh cũng từng mê ban nhạc Gió Mát à?”
“Hả?”
Ban nhạc Gió Mát là cái gì?
Não tôi không theo kịp diễn biến tình huống, chỉ thấy boss đi thẳng đến chiếc két sắt duy nhất trong phòng làm việc, mở ra lấy ra một chiếc phong bì.
Bên trong là cả xấp ảnh dày, toàn bộ đều là cùng một người.
Chị Dương của những năm tháng thanh xuân khi thì tựa lưng vào tường cười thảnh thơi, khi thì ôm đàn guitar cúi đầu gảy dây.
Tôi sững người, trong ký ức, tôi có từng thấy chị Dương cười như vậy chưa?
Chị lúc nào cũng đứng trong căn bếp chật hẹp, thái rau rửa rau nấu nướng, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm kia.
Ngọn đèn vàng vọt trong bếp ấy đã cùng chị đi qua biết bao năm tháng, vậy mà tôi lại không hề biết chị từng đứng dưới ánh đèn sân khấu.
“Vậy là cô đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi?” – giọng của boss lạnh như băng.
Tôi run rẩy chìa tay ra, chỉ vào tấm ảnh có chị Dương đeo vật gì đó trước ngực.
Một sợi dây đỏ buộc tượng Phật ngọc.
Tôi kéo sợi dây đỏ ra khỏi cổ áo.
“Bà ấy là mẹ tôi.”
Một sự yên lặng chết chóc bao trùm.
Từ khi đi làm tới nay đã nửa năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy boss lạnh lùng có biểu cảm đờ đẫn đến thế.
2
Tôi lấy ra tấm ảnh chụp gần đây với chị Dương.
Boss lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt cười cong cong của chị Dương trên màn hình, ngẩn người rất lâu rất lâu.
Tay tôi giơ điện thoại lên đến mỏi, khẽ buông ra thì lại bị boss đỡ lấy từ bên dưới.
Anh ta vẫn chưa nhìn đủ.
“Chưa thấy rõ, tôi nhìn thêm chút nữa.”
Anh ta như muốn chui thẳng vào trong màn hình.
Hương nước hoa lạnh mát phả lại gần, mang theo mùi hương của một người đàn ông thành đạt đẳng cấp.
Khác xa với ông già ở nhà tôi, suốt ngày chỉ biết chơi bài và nằm dài trên sofa lướt điện thoại.
Dù gì thì, ông già đó mỗi lần tâm trạng tệ còn lười cả tắm, mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi mồ hôi hòa lẫn vào nhau, đúng kiểu vũ khí sinh học biết đi.
Hồi nhỏ, chị Dương thường hay nửa đêm chui vào chăn tôi, ôm tôi rồi thì thầm kể xấu ông ấy, sau đó buồn buồn nói với đứa con gái ngốc là tôi rất nhiều điều trong lòng.
Chị Dương nghĩ tôi còn nhỏ không hiểu gì, mà đúng là hồi đó tôi thật sự chẳng hiểu.
Nhưng trí nhớ tôi tốt, tôi ghi nhớ rất lâu.
Cho đến khi lớn lên, tôi dần dần hiểu ra hết.