Chương 5 - Bí Mật Đằng Sau Cánh Cửa
“Cãi nhau cái gì đấy? Nhìn còn ra thể thống gì nữa không!”
Ông quát khẽ một tiếng, đi đến, ánh mắt đầy phức tạp nhìn tôi:
“Sênh Sênh, đến nước này rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Nói chuyện? Nói gì?”
Tôi nhìn người đàn ông mà tôi từng xem như cha ruột.
“Nói về cách các người vắt cạn chút giá trị cuối cùng từ tôi, rồi ném tôi như một bao rác sao?”
6
Trên mặt Giang Văn Sơn thoáng qua một tia áy náy, nhưng rất nhanh đã bị vẻ uy nghi từ trên cao nhìn xuống thay thế.
“Mục Sênh, bác biết cháu ấm ức.”
“Nhưng chuyện này, Du Bạch cũng có nỗi khổ riêng. Nhà họ Giang chúng ta có thể bồi thường cho cháu. Mấy năm nay cháu cống hiến cho công ty, mọi người đều ghi nhận.”
“Chỉ cần cháu đồng ý ly hôn, và tự nguyện từ bỏ toàn bộ cổ phần của Du Bạch Capital, chúng ta có thể cho cháu một triệu tệ, cộng với căn nhà hiện tại hai đứa đang ở. Điều kiện như vậy, đủ để cháu sống sung túc cả đời rồi.”
Một triệu, mua lại ba năm thanh xuân của tôi, mua lại công ty mà tôi gây dựng từ con số không, mua lại lòng tin và sự hy sinh bị cả gia đình họ đem ra làm trò đùa.
Thật là một món bồi thường hào phóng.
Tôi bật cười.
“Giang Văn Sơn, ông thật sự nghĩ rằng tôi – Mục Sênh – vẫn còn là con nhóc bị nhà họ Giang nhào nặn như cục đất sét dễ nắn sao?”
Tôi đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng người họ.
“Tôi nói cho các người biết, tôi không chỉ muốn ly hôn, tôi còn muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi.
Một xu một hào, tôi cũng không để sót.
Còn các người…”
Tôi dừng lại, từng chữ rõ ràng:
“Những gì các người nợ tôi, tôi sẽ bắt các người trả lại gấp đôi.”
Nói xong, tôi không buồn nhìn vẻ mặt tái mét của họ, xoay người rời đi.
Phía sau, tiếng gào thất thanh của mẹ Giang vang lên:
“Nghịch trời rồi! Con dám! Mục Sênh, không có nhà họ Giang, con chẳng là cái thá gì!”
Tôi chẳng là cái gì cả?
Vậy thì cứ chờ mà xem — rốt cuộc là ai rời khỏi ai mới thực sự chẳng còn gì cả.
Rời khỏi nhà cũ của Giang gia, tôi không về nhà, mà đến studio thiết kế trang sức của mình.
Đây mới là thế giới thật sự của tôi. Là chỗ dựa thực sự của tôi.
Tôi gọi điện cho cô bạn thân:
“Chuẩn bị đi, tôi muốn khởi kiện ly hôn. Về phân chia tài sản, cứ theo phương án có lợi nhất cho tôi mà làm.”
“Còn nữa, giúp tôi tìm đội ngũ luật sư giỏi nhất, tôi muốn kiện Giang Du Bạch tội lạm dụng chức vụ và lừa đảo thương mại.”
“Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi à?” Giọng bạn tôi mang theo chút vui mừng.
“Ừ. Bị chó cắn một phát, chẳng lẽ lại im lặng cho qua sao.”
Tuần tiếp theo, tôi toàn tâm toàn ý lao vào việc chuẩn bị triển lãm trang sức cá nhân sắp diễn ra.
Đây là tâm huyết tôi dốc gần một năm để chuẩn bị, chủ đề là Niết Bàn.
Giờ nhìn lại, chủ đề này đúng là không thể nào phù hợp hơn.
Giang Du Bạch dường như cũng nhận ra sự lạnh nhạt của tôi, gọi không biết bao nhiêu cuộc.
“Sênh Sênh, dạo này em sao vậy? Có phải công việc mệt quá không? Bữa tiệc hôm nọ sao em không đến?”
“Anh gọi cho mẹ, bà nói em về nhà mấy hôm trước, có phải bà lại nói gì với em không? Đừng nghe bà ấy nói bậy, bà già rồi, lẫn thôi.”
Anh ta vẫn đang diễn.
Tôi chỉ lạnh nhạt trả lời:
“Giang Du Bạch, buổi triển lãm của em, anh sẽ đến chứ? Thiệp mời em đã gửi đến công ty anh rồi.”
“Dĩ nhiên! Ngày quan trọng như vậy của vợ anh, sao anh có thể không đến.”
Đầu dây bên kia, anh ta cười dịu dàng.
“Được rồi, hôm đó anh sẽ cho em một bất ngờ.”
Phải, là một bất ngờ lớn.
Tôi còn lấy danh nghĩa studio, gửi một tấm thiệp mời mạ vàng đến nhà cũ của Giang gia, và cả căn hộ tầng trên của Lâm Hàn.
Tối hôm diễn ra triển lãm, hội trường rực rỡ ánh đèn, khách khứa sang trọng tề tựu.
Tổng biên tập của các tạp chí thời trang hàng đầu trong nước, nhà sưu tập nổi tiếng, những ông trùm thương trường đều có mặt đông đủ.
Tôi mặc chiếc đầm nhung đen dài do chính mình thiết kế, đứng giữa hội trường, đón nhận những lời chúc mừng.
Giang Du Bạch đến rồi, mặc vest Armani chỉnh tề, phong độ ngời ngời.
Anh ta tiến đến, tự nhiên ôm lấy eo tôi, thì thầm bên tai:
“Sênh Sênh, hôm nay em thật xinh đẹp. Anh luôn biết vợ anh là tuyệt vời nhất.”
Ánh mắt anh ta đầy chiếm hữu và kiêu hãnh, như thể thành công hôm nay của tôi là nhờ có anh ta.
Tôi mỉm cười, không hất tay anh ra.
Rất nhanh sau đó, Giang Văn Sơn và vợ cũng đến, vẫn mang dáng vẻ nhã nhặn của bậc trưởng bối, chuyện trò vui vẻ với khách quen.
Điều khiến tôi bất ngờ nhất là — Lâm Hàn cũng đến.