Chương 3 - Bí Mật Đằng Sau Bức Thêu
“Một bức thêu chữ thập rách nát, có thể đáng bao nhiêu tiền chứ?Tiểu Hòa đúng là điên rồi.” Ba tôi hạ giọng nói.
Mẹ nắm chặt cánh tay tôi, lòng bàn tay lạnh ngắt.
Tôi nhìn thấy Lâm Hòa.
Nó đứng ở hàng ghế đầu tiên, mặc chiếc váy đắt nhất của mình, lưng thẳng tắp.
Ba giờ chiều đúng, buổi giám định bắt đầu.
Từng món bảo vật lần lượt được trình lên, giá trị ước tính dao động từ vài trăm ngàn đến vài triệu tệ.
Mỗi lần búa gõ xuống đều vang lên những tiếng xuýt xoa thán phục.
Tim tôi cũng theo đó mà nhấp nhô, bất an.
Tôi vừa mong mọi chuyện nhanh kết thúc để chứng minh Lâm Hòa đã sai, vừa mơ hồ sợ hãi, sợ phải đối mặt với kết quả mà tôi không thể chấp nhận.
Cuối cùng, người dẫn chương trình mỉm cười nói:
“Tiếp theo, là một món sưu tầm vô cùng đặc biệt, do một vị Lâm tiểu thư ủy thác chúng tôi giám định.”
Tôi thấy vai Lâm Hòa khẽ run nhẹ, gần như không nhận ra.
Nhân viên cẩn thận bưng một khay gỗ bước lên sân khấu, trên khay phủ tấm vải đỏ.
Khi tấm vải được vén lên, tôi hít mạnh một hơi lạnh.
Chính là bức “Gia hòa vạn sự hưng” đã treo trên tường nhà tôi hơn mười năm, xấu xí đến mức không thể nhìn nổi.
Dưới khán đài vang lên một tràng xôn xao cùng vài tiếng cười khẽ.
“Cái gì đây?Cũng gọi là đồ sưu tầm sao?”
“Có phải gửi nhầm không?”
Mặt ba tôi đỏ bừng như gan heo, mẹ thì cúi gằm đầu, chẳng dám nhìn ai.
Chỉ có Lâm Hòa, vẫn đứng thẳng như một pho tượng.
Trên sân khấu, vị giám định sư trưởng – một ông lão đeo kính – lại tỏ ra cực kỳ xúc động.
Ông đeo găng tay, cầm kính lúp, gần như nằm rạp xuống bức thêu, tỉ mỉ quan sát từng tấc một.
Thời gian trôi qua từng giây, từng phút, dài như cả thế kỷ.
Tiếng bàn tán dưới khán đài ngày càng lớn.
Ngay khi tôi sắp tin rằng tất cả chỉ là một trò cười nực cười, ông giám định sư bỗng đứng thẳng dậy.
Ông cầm micro, bàn tay vì kích động mà run nhẹ.
“Xin mọi người giữ yên lặng.”
Cả khán phòng lập tức im phăng phắc.
“Vừa rồi, chúng ta đã chứng kiến một kỳ tích.”
Giọng ông run rẩy, mang theo sự kính ngưỡng sâu sắc.
“Đây không phải một bức thêu chữ thập bình thường, mà là tác phẩm ‘Song diện dị sắc thêu’ đã thất truyền từ lâu.”
“Quan trọng hơn, chỉ thêu được bằng tơ tằm vàng cực hiếm pha cùng sợi lông công, kỹ pháp này chỉ từng xuất hiện thoáng qua tại Tạo biện xứ cung đình dưới ba triều Khang – Ung – Càn nhà Thanh.”
Ông hít sâu, ánh mắt sáng rực nhìn xuống khán đài.
“Sau khi nhóm chuyên gia của chúng tôi thống nhất giám định, xác nhận đây chính là ‘Thanh đại hoàng thất Tô thêu cô phẩm – Phúc Thọ Miên Trường đồ’.”
Đầu óc tôi trống rỗng, chẳng hiểu gì mấy từ chuyên môn đó.
Tôi chỉ nghe thấy câu cuối cùng, từng chữ như viên đạn xuyên qua màng nhĩ, phá nát toàn bộ nhận thức của tôi:
“Giá trị lịch sử và nghệ thuật của nó không thể đo đếm.
Mức giá khởi điểm chúng tôi đề nghị là——”
Ông giám định sư dừng lại, nhìn về phía màn hình lớn.
Gần như cùng lúc, ánh mắt của tôi, của ba mẹ, và của toàn thể khán phòng đều dồn về đó.
Một hàng chữ đỏ rực hiện lên trên màn hình điện tử khổng lồ——
Giá khởi điểm: 3.000.000 Nhân dân tệ.
Rời khỏi nhà đấu giá, trời đã sẩm tối.
Trên đường về, cả xe im lặng như tờ.
Về đến nhà, ba mẹ không nói một lời, lặng lẽ bước vào phòng.
Phòng khách chỉ còn lại tôi và Lâm Hòa.
Căn nhà từng khiến tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, giờ phút này lại trống trải đến rợn người.
Tôi không gào thét, cũng không chất vấn.
Khi con số ấy hiện lên trên màn hình lớn, tất cả giận dữ, tủi thân, hoang mang trong lòng tôi đều tan biến.
Thay vào đó, là một cảm giác lạnh buốt đến tận xương tủy.
Tôi giống như người ngoài cuộc, bình thản quan sát tất cả trước mắt, nhìn cuộc đời hai mươi lăm năm qua của mình – giống như một tấm màn được dệt nên từ vô số lời nói dối – ầm ầm sụp đổ.
“Bây giờ, chị tin rồi chứ?” Lâm Hòa cuối cùng cũng lên tiếng.
Tôi bước đến trước mặt nó, nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi và châm chọc kia.
“Chị tin rồi.”
Tôi đáp một cách bình tĩnh.
Rồi, tôi nói ra câu mà đến chính tôi cũng không ngờ được.
“Nhưng nhà có tiền… không có nghĩa là em được tiêu tiền kiểu đó.”
Lâm Hòa ngẩn người, dường như không nghĩ tôi sẽ phản ứng như vậy.
“Em coi tiền như bắp rang bơ, nổ xong là hết.”