Chương 2 - Bí Mật Đằng Sau Bức Thêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đó là một chiếc chìa khóa có hình dáng kỳ lạ, toàn thân đen bóng, trên thân khắc một ký hiệu thập tự mà tôi không hiểu nổi.

“Chìa khóa két sắt của ngân hàng Thụy Sĩ. Khi con ba tuổi, mẹ giấu nó dưới gối con, nói đó là bùa hộ mệnh để bảo vệ con.”

“Canh Thư, mẹ quên rồi sao?”

Mẹ nhìn chiếc chìa khóa, toàn thân run lẩy bẩy.

“Không… không phải… cái đó… cái đó mẹ làm mất lâu rồi…”

“Mất rồi à?” Lâm Hòa cười nhạt.

“Thứ mẹ làm mất thật là nhiều.”

“Mất tiền, mất thân phận, sắp mất cả con gái.”

Nó bước từng bước về phía tôi, ánh mắt sắc như dao.

“Chị, giờ chị còn nghĩ là em điên không?”

“Chị còn nghĩ chúng ta là một gia đình bình thường trong thành phố này sao?”

Tôi nhìn chiếc chìa khóa kỳ quái trên bàn, rồi lại nhìn khuôn mặt trắng bệch như ma của ba mẹ, đầu óc rối tung.

Lâm Hòa không nhìn tôi nữa, quay sang nói với ba mẹ:

“Thôi đừng giấu nữa, lấy tiền ra đi.”

“Nếu không, con sẽ cho tất cả mọi người biết, hai người ‘vợ chồng nghèo khổ’ này, rốt cuộc đang che giấu bí mật gì.”

“Nhà mình không có tiền!Thật sự không có!”

Mẹ đột ngột lao tới, giật lấy chìa khóa trên bàn, nắm chặt trong tay.

“Tiểu Hòa, đừng ép nữa!Nhà mình chỉ là người bình thường, làm gì có bí mật gì!”

Ba cũng đỏ mắt, giọng khản đặc:

“Chị con vì tiền đặt cọc mua nhà mà làm thêm suốt ngày, không dám mua nổi cái áo mới.”

“Ba với mẹ thì dành dụm cả đời, con nhìn xem cái nhà này có chỗ nào giống nhà giàu không?”

Vừa nói, ông vừa chỉ vào những bức tường đã ố vàng, đồ đạc bong tróc, và chiếc áo phông tôi mặc đã ba năm nay.

Đúng vậy, mọi thứ đều chứng minh rằng nhà tôi nghèo.

Nghèo đến rõ ràng không thể nghi ngờ.

Những lời của Lâm Hòa nghe chẳng khác nào chuyện hoang đường.

“Lâm Hòa, đủ rồi!” Tôi chắn trước mặt ba mẹ.

“Nếu em còn như vậy nữa, chị sẽ báo cảnh sát, nói em trộm cắp lừa đảo!”

Ánh nhìn trong mắt Lâm Hòa vụt tắt hết hơi ấm.

“Hay lắm, ‘chất ổn định của gia đình’.”

Nó gật đầu, không nói thêm, quay người về phòng, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Hai ngày sau đó, trong nhà im lìm như chết.

Tôi xin nghỉ làm, cùng ba mẹ nhốt Lâm Hòa trong phòng, thu hết điện thoại và mọi thứ có thể liên lạc với bên ngoài.

Chúng tôi liên hệ với một bác sĩ tâm lý và hẹn lịch khám.

Tôi tự nhủ, đây là vì muốn tốt cho nó.

Nó chỉ là bệnh thôi, chờ khỏi bệnh, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.

Trong thời gian đó, Lâm Hòa yên ắng một cách lạ thường.

Không la hét, không cãi cọ.

Chỉ thỉnh thoảng qua khe cửa, giọng nó yếu ớt truyền ra vài câu điên rồ.

“Chị, chị quên rồi à, sinh nhật mười hai tuổi, ba lén đưa chị sang Hồng Kông, bắn pháo hoa ở cảng Victoria suốt một đêm?”

“Ba nói là công ty du lịch quay thưởng trúng mà.” Tôi đáp trong vô thức.

“Thế còn chuyện thời cấp hai, có tên đầu gấu bắt nạt chị, hôm sau cả nhà nó chuyển trường, biến mất tăm?”

“Là chuyện nhà nó, liên quan gì đến nhà mình?”

“Thế vết sẹo trên cổ tay chị thì sao?Vì cứu một con mèo bị xe đâm, tỉnh lại trong bệnh viện tư tốt nhất thành phố, bác sĩ điều trị là chuyên gia từ nước ngoài về. Nhà mình trả nổi sao?”

“Là tài xế gây tai nạn bồi thường!” Tôi gần như gào lên.

Tim tôi đau nhói theo từng điều nó nói ra.

Những “vận may” trái ngược với hoàn cảnh gia đình, vốn bị tôi cố tình quên đi, giờ bị nó lôi ra từng cái, đẫm máu và chói mắt.

Tôi không dám nghĩ sâu hơn.

Tôi sợ nếu nghĩ tiếp, thế giới quan hai mươi lăm năm của tôi sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Tối hôm trước ngày hẹn bác sĩ, Lâm Hòa cạy khóa trốn đi.

Nó không mang theo gì, chỉ mang theo bức thêu chữ thập bị xé xuống hôm trước.

Khi tôi và ba mẹ về đến nhà, trên bàn chỉ có một tờ giấy, chữ viết cứng cỏi, đầy quyết liệt và điên cuồng.

“Chị, đây là cơ hội cuối cùng em cho chị.”

“Em đã gửi bức thêu đến nhà đấu giá ‘Bảo Các’.”

“Ba giờ chiều mai, giám định công khai.”

“Nếu nó không đáng một xu, em tự nguyện vào bệnh viện tâm thần, tùy chị xử lý.”

“Nhưng nếu giá trị của nó vượt quá một triệu, họ phải nói cho em biết toàn bộ sự thật.”

Khi tôi và ba mẹ chạy đến nhà đấu giá “Bảo Các”, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Nơi này lộng lẫy vàng son, người người ăn mặc sang trọng, khí chất tao nhã, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ giản dị của ba mẹ con tôi.

Chúng tôi giống như ba con vịt con xấu xí lạc vào hồ thiên nga, chịu đựng những ánh nhìn soi mói từ bốn phía.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)