Chương 7 - Bí Mật Của Tổng Tài
9
Ánh mắt Cố Diễn Bạch hoảng hốt đảo qua lại giữa tôi và Cố Diễn Chân.
“Tri Ninh… em và Cố Diễn Chân… sao có thể… Không thể nào! Anh chưa từng ký vào giấy ly hôn!”
Tôi đứng đối diện anh ta, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.
“Nhắc anh nhớ một chút—ngày trước khi anh dắt Kỷ Thanh Thanh đi Thụy Sĩ du lịch tình nhân, tôi từng đưa cho anh một tập tài liệu để ký.”
Cố Diễn Bạch: “Không phải đó là giấy đồng ý điều trị dưỡng thai sao? Rõ ràng anh nhìn thấy dòng chữ trên đầu.”
“Dưỡng thai?”
Tôi bật cười lạnh, tay đặt lên bụng, giọng cố tình ngơ ngác:
“Anh không nhận ra à? Đã ba tháng rồi mà bụng tôi chẳng hề to lên tí nào.”
Sắc mặt Cố Diễn Bạch lập tức trắng bệch, giọng anh run lên:
“Em… em nói vậy là sao?”
Tôi nhấn từng chữ:
“Có nghĩa là—đứa bé, sớm đã không còn.”
“Không thể nào!”
Vẻ mặt Cố Diễn Bạch như bị dao đâm, mắt đỏ ngầu. Anh ta túm lấy vai tôi, lực mạnh đến mức khiến xương tôi đau nhói.
“Sao em có thể làm vậy? Đó là con của chúng ta mà, Hứa Tri Ninh! Sao em lại tự ý quyết định bỏ con mà không nói với anh một lời?”
Tôi vung tay tát anh ta hai cái thật mạnh, gằn từng chữ:
“Cố Diễn Bạch! Người không cần đứa con đó là anh! Chính anh lén bỏ thuốc tránh thai vào
sữa tôi uống suốt bao năm trời, khiến cơ thể tôi bị tổn thương, làm thai nhi ngay từ đầu đã
phát triển kém. Anh biết rõ tôi cần tiền để dưỡng thai mà vẫn giả vờ không hay, chờ tôi tự hạ mình mở miệng xin tiền!”
“Đêm hôm đó, khi Kỷ Thanh Thanh đổ vỡ ấm trà rồi vu khống tôi, anh vì cô ta mà bao trọn
bệnh viện, để y tá đuổi tôi ra ngoài không cho nhập viện. Con tôi mất ngay trong đêm hôm
đó. Có lẽ… nó không muốn có người cha cầm thú như anh nên mới chọn cách ra đi.”
Mỗi khi tôi nói một câu, tôi lại tiến thêm một bước.
Cố Diễn Bạch liên tục lùi lại, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng, bối rối, và chút hối hận vì bị bóc trần sự thật.
Tôi không thèm nhìn vẻ mặt đáng thương giả tạo của anh ta nữa, quay người, thẳng lưng
bước đến giữa phòng họp, trước ánh mắt sững sờ của tất cả mọi người.
“Vừa hay, hôm nay tất cả người nhà họ Cố và các cổ đông của tập đoàn đều có mặt.”
Tôi lấy ra sổ hộ khẩu và các giấy tờ của ông nội để lại.
“Tôi là cháu gái của Hứa Kiến Quốc, người bạn chiến đấu đã cứu mạng ông nội nhà họ Cố
năm xưa. Giấy tờ ở đây, các người cứ kiểm tra thoải mái. Theo di chúc, tôi và Cố Diễn Bạch
đã ly hôn, quyền thừa kế của anh ta nên bị thu hồi rồi, đúng không?”
Người lớn tuổi nhất trong nhà họ Cố—bác cả, cũng là cha của Cố Diễn Chân—tiến lên xem giấy tờ, gật đầu xác nhận:
“Giấy tờ của cô Hứa không có vấn đề. Theo di nguyện của ông cụ, Cố Diễn Bạch đúng là không còn đủ tư cách quản lý sản nghiệp của Cố gia.”
Nói rồi, ông nhìn Cố Diễn Bạch bằng ánh mắt đầy thất vọng:
“Nếu ông nội còn sống, chắc chắn đã đuổi cổ mày ra khỏi cửa. Mày xem mày đã làm những
gì đi? Lừa kết hôn với cô Hứa khi cô ấy hoàn toàn không biết gì, rồi suốt bao năm tính kế
hại cô ấy hết lần này đến lần khác. Dù có là con riêng thì bản chất thấp hèn vẫn khó che giấu.”
Nhưng Cố Diễn Bạch chẳng thèm đáp lời bác cả, chỉ nhìn tôi chằm chằm, mắt đầy đau đớn, giọng gần như nghẹn lại:
“Anh không ngờ… em là vợ anh, là người ngủ bên anh mỗi đêm, vậy mà lại phản bội anh như thế.”
Tôi lườm anh ta đầy chán ghét:
“Đừng đóng vai nạn nhân nữa. Là anh làm tổn thương tôi trước. Tôi chỉ đang trả lại. Mà
thậm chí, những gì tôi làm còn chưa bằng một phần ngàn sự đê tiện của anh.”
Chuyện chuyển giao quyền lãnh đạo Cố thị không liên quan đến tôi. Hôm nay tôi đến chỉ để làm chứng giúp Cố Diễn Chân, việc đã xong, tôi quay lưng bước đi.
Cố Diễn Bạch định đuổi theo, nhưng bị Cố Diễn Chân ngăn lại.
“Đừng vội đi, anh tư. Giờ chúng ta nên nói rõ chuyện nhường lại chức tổng tài đi đã.”
Vừa ra khỏi tòa nhà Cố thị, tôi liền nhận được tin nhắn chuyển khoản từ Cố Diễn Chân: tám triệu tệ, ghi chú: “Tiền công làm chứng hôm nay.”
Tôi nhếch môi cười.
Cái cảm giác không cần đàn ông, chỉ cần tiền… đúng là sảng khoái thật.
10
Cố Diễn Bạch đương nhiên không dễ gì buông tay. Anh ta cố giữ vững vị trí, tìm mọi cách chống lại từng bước ép sát của Cố Diễn Chân.
Trong thời gian đó, Kỷ Thanh Thanh cũng nhảy vào cuộc. Dĩ nhiên, cô ta đứng về phía Cố Diễn Bạch.
Dựa vào thân phận thư ký trưởng và các mối quan hệ đã tích góp suốt mấy năm trong Cố gia, cô ta ra sức giúp anh ta phản kích lại Cố Diễn Chân, cố vớt vát thế cờ đang thua thiệt.
Nhưng Cố Diễn Chân bị cô ta bám riết đến phát bực, cuối cùng trong một buổi họp ba bên, anh ta thẳng tay vạch trần bộ mặt thật của cô ta:
“Kỷ Thanh Thanh, cô không thấy mệt à? Cô chỉ là con gái của quản gia nhà họ Cố, từ nhỏ
đến lớn mơ ước lớn nhất của cô là được gả vào làm thiếu phu nhân Cố gia. Vì cái mục tiêu
đó, cô thả câu khắp nơi, bắt cá đủ kiểu. Tội nghiệp thằng ngốc Cố Diễn Bạch cứ tưởng cô một lòng một dạ với nó.”
Sắc mặt Kỷ Thanh Thanh thay đổi ngay lập tức:
“Cố Diễn Chân! Anh nói bậy cái gì vậy?”
“Tôi nói bậy à?”
Cố Diễn Chân rút từ phong bì ra một xấp ảnh, quẳng lên bàn.
“Có cần tôi nhắc cô không? Trước khi theo đuổi Cố Diễn Bạch, cô thân mật qua lại với cả anh cả, anh hai, anh ba của nhà họ Cố, thậm chí còn…”
Ánh mắt anh ta đảo qua hai người họ đầy mỉa mai.
“…bò lên giường tôi nữa. Nhưng tôi không giống ba người kia dễ dãi, loại đàn bà tự dâng lên thế này, tôi chỉ thấy rẻ mạt.”
Cố Diễn Bạch vội vã cầm lấy đống ảnh trên bàn. Trong đó có cảnh Kỷ Thanh Thanh cùng anh cả ở khách sạn, có cảnh cô ta cùng anh hai đùa giỡn trong hồ bơi…
Mặt anh ta mỗi lúc một tối sầm, không tin nổi nhìn Kỷ Thanh Thanh:
“Những tấm ảnh này là sao? Em nói em chỉ yêu mình anh mà?”
Kỷ Thanh Thanh hoảng loạn lắc đầu, cố biện minh:
“Không! Những tấm này đều là ảnh giả! Là Cố Diễn Chân photoshop để bôi nhọ em. Diễn Bạch, anh đừng tin anh ta!”
“Có phải P ảnh hay không, điều tra là biết. Tôi, Cố Diễn Chân, không hạ tiện đến mức phải làm giả mấy trò thấp kém thế này.”
Cố Diễn Chân lạnh lùng nhìn sang Cố Diễn Bạch, tiếp tục giáng thêm một đòn chí mạng: